Sau khi tên nhóc nếm được vị ngọt lập tức lại dụi lên, đây rõ ràng là thèm thuồng nửa con thỏ mà Chu Tự đang nướng lên làm bữa khuya.
Nhưng Chu Tự không mắc loại bẫy này, càng đừng nói đến hiện tại thời tiết đang nóng gần chết, tên nhóc này dụi lên làm hắn nóng đến phát hoảng.
Thấy nhõng nhẽo không có tác dụng, cộng thêm việc nó đã ăn rồi nên không có đói như lúc đầu nữa nên trực tiếp nằm qua một bên liếm móng vuốt, lúc này thật sự không biết nên nói nó thông minh hay thực dụng nữa, Chu Tự ngáp một cái thật lớn rồi ăn cho xong bữa khuya để đứng lên chuẩn bị về lều đi ngủ, giỡn gì chứ hiện tại là giữa khuya đấy.
Tên nhóc con còn đang ở đó liếm lông thấy vậy cũng lập tức đứng lên rồi đi theo phía sau, tình cảnh này khiến Chu Tự thầm thở phào nhẹ nhõm, đối với hắn mà nói thì sẽ rất phiền phức nếu tên nhóc này chạy lung tung khắp nơi, sau khi về lều thì Chu Tự đã buồn ngủ không chịu nổi, vừa nằm xuống là muốn ngủ ngay.
Tên nhóc đó thấy vậy đi lên ngửi ngửi hắn sau đó trực tiếp nằm xuống bên cạnh tiếp tục liếm lông, lúc đầu tuy Chu Tự đã nhắm mắt nhưng thông qua xúc cảm và động tĩnh để theo dõi tên nhóc này, nhưng do hiện tại lại thật sự quá buồn ngủ, chưa đến một lúc sau đã ngủ say.
Bản thân Chu Tự vốn nghĩ rằng hôm nay hắn chắc chắn sẽ ngủ quá giấc, dù gì thì hôm qua hắn đã bị tên nhóc đó đánh thức lúc nửa đêm, sáng hôm nay nếu ngủ thêm hai canh giờ cũng là điều bình thường, hắn đã thầm xin nghỉ cho bản thân mình, kết quả ai mà ngờ được trời còn chưa sáng thì tên nhóc kia lại tiếp tục liếm hắn
- Tạo nghiệt mà!!!
Chu Tự hét thầm trong lòng, sau đó lại nhắm mắt, tiếp tục nằm ở đó, cho dù bản thân đã bị đánh thức nhưng cũng không có ý định thức giấc, đây chính là kinh nghiệm nuôi mèo lúc trước khi xuyên việt của hắn.
Tên nhóc này nhìn có vẻ như là loài động vật có kích thước lớn thuộc họ mèo, Chu Tự dứt khoát sử dụng kinh nghiệm nuôi mèo lúc trước để huấn luyện nó.
Trên mạng thường có người nói mèo của bọn họ buổi sáng nếu đói sẽ lập tức đến kêu cửa và không ngừng cào cửa khiến cho bọn họ không có cách nào ngủ nướng được, nhưng Chu Tự chưa từng gặp phải trường hợp này khi nuôi hai con mèo.
Mèo của hắn chỉ có thành thật ngồi trước cửa phòng đợi hắn tỉnh rồi cho ăn, thậm chí là khi hắn ngủ đến mười một, mười hai giờ trưa hay một giờ chiều, mà muốn làm được như vậy thật ra rất đơn giản, cốt lõi chỉ có một chiêu đó là đừng quan tâm đến nó, phải để mèo thích nghi với mình chứ không phải mình đi thích nghi với mèo.
Mèo cũng không tính là loài động vật thông minh, nhưng nếu mình nói nó quá ngu ngốc thì cũng không phải, tại sao nó lại kêu? Vì nó biết kêu hữu dụng, vừa kêu vừa cào cũng rất mệt, nếu không có tác dụng thì sau khi kêu vài ngày nó sẽ biết và không kêu nữa.
Một số con mèo khi trưởng thành sẽ có tính cách rập khuôn sẽ rất phiền phức khi huấn luyện, mèo con thì đơn giản hơn nhiều. Từ biểu hiện của tên nhóc này, Chu Tự cảm thấy nó thông minh hơn mèo, sau khi liếm đến mặt Chu Tự đầy nước bọt nhưng vẫn không có hiệu quả, nó lại chạy qua một bên tiếp tục liếm lông, bản thân hắn vốn vẫn còn buồn ngủ, lúc này lại đủ yên tĩnh để hắn ngủ lại.
Đợi đến lúc hắn thức dậy lần nữa thì động tĩnh bên ngoài lều đã lớn hơn, người của doanh trại đều đã thức. Khi Chu Tự ngồi dậy, tên nhóc nằm kế bên cảm nhận được lập tức mở mắt ra, sau khi nhìn thấy hắn, không nói hai lời lại “ ngao~” lên một tiếng rồi tiếp tục dụi lên người hắn, hành động lúc này của tên nhóc ở chỗ hắn gần như là đã đồng nghĩa với “đói rồi”.
Đối diện với cảnh tượng này, thói quen nuôi mèo lúc trước khiến hắn đưa tay gãi gãi cằm của nó, tên nhóc thoải mái đến mức híp mắt lại và chủ động ngước cằm lên, lúc này chỉ thiếu điều nó nói với hắn “ đừng dừng lại, tiếp tục đi!” thôi.
Nhưng dường như việc sờ mèo của Chu Tự đã đến điểm dừng, bất luận là trước hay sau khi xuyên việt thì hắn cũng không có rảnh đến vậy. Sau khi sờ cằm để chào hỏi với tên nhóc, hắn đứng dậy đi ra khỏi lều, mà nó cũng phát huy năng lực theo đuôi của mình để đi theo ra ngoài. Khi vừa xuất hiện, nó đã thu hút được rất nhiều ánh nhìn xung quanh, nói thật thì Chu Tự thân là thủ lĩnh nhưng cũng chưa bao giờ hưởng thụ được cảm giác vừa ra khỏi lều đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao thì trước giờ hắn vẫn luôn kiểu “ đừng quan tâm đến ta, mọi người nên làm gì thì làm nấy.”
Nhưng tên nhóc này thật sự quá hút mắt đi! Trên thưc tế là bởi vì người gác đêm nên trước khi bọn hắn xuất hiện thì tin tức con thú nhỏ mà thủ lĩnh nhặt về đã tỉnh giấc được lan truyền hết khắp doanh trại. Đối với việc con thú nhỏ này ngủ mãi không tỉnh thật sự đã vượt ngoài lẽ thường, trong lòng mội người đều cảm thấy rất hiếu kỳ, bây giờ cuối cùng nó cũng tỉnh sao có thể không nhìn thêm vài lần cho được?
Ánh mặt trời buổi sáng rọi lên bộ lông màu vàng nâu của nó, vậy mà lại lấp lánh ánh sáng giống như kim loại, giống như một con thần thú được bọc kim loại từ đầu đến chân, điều này khiến các thành viên trong bộ tộc không tự chủ mà mở to mắt khi nhìn thấy nó, nhưng như vậy lại làm cho tên nhóc này bị căng thẳng.
Trong thế giới động vật, chỉ khi nhắm con mồi bọn chúng mới mở to mắt ra và nhìn chằm chằm mục tiêu, mà nếu hai bên đều mở to mắt nhìn đối phương thì chứng tỏ sắp đánh nhau rồi. Buổi tối hôm qua còn tốt, dù sao thì kế bên đống lửa cũng chỉ có hai người, nhưng bây giờ là ban ngày, người trong doanh trại lại nhiều khiến cho áp lực của tên nhóc này tăng lên
“Ngao~!!!”
Lúc này một tiếng gầm trực tiếp phát ra bên chân Chu Tự, khác hoàn toàn so với âm thanh mềm mại lúc trước, do vấn đề tuổi tác nên âm thanh cũng không quá hùng hồn, những vẫn cao dị thường, bên trong còn bao hàm một cảm giác đe doạ.
Tiếng gầm này doạ Chu Tự giật hết cả mình, đồng thời làm cho lỗ tai hắn hơi đau đớn một trận. Giây tiếp theo Chu Tự cuối đầu nhìn tên nhóc đang xù lông bên chân mình, trong mắt không cố kỵ mà xẹt qua một tia kinh ngạc.
Tiếng gầm lúc trước của con mãnh thú kia có thể làm một mảng cỏ lớn rung chuyển xào xạc, nhưng thế nào thì Chu Tự cũng không nghĩ đến con thú nhỏ này mới được sinh ra bao nhiêu tháng đâu đã có thể bắt đầu thể hiện bản lĩnh như vậy, đợi nó lớn thêm một chút, trưởng thành rồi thì cái giọng này e là không chỉ đơn giản làm lỗ tai hơi đau đơn giản vậy. Đương nhiên, việc cấp bách lúc này...
- Đừng có nhìn chằm chằm vào nó như vậy!
Một tiếng này của Chu Tự khiến các thành viên trong bộ tộc còn đang bị tiếng gầm lúc nãy của con thú nhỏ làm cho căng thẳng lập tức dời tầm mắt, sau đó hắn nhìn con thú nhỏ rồi từ từ cẩn thận mà ngồi xổm xuống.
- Nhóc con
Kêu một tiếng trước để tên nhóc chú ý đến sự tồn tại của hắn chứ không phải im im rồi sờ nó. Đợi sau khi tầm mắt của con thú nhỏ di chuyển lên người hắn, Chu Tự mới từ từ đưa tay ra sau đó thuận lời sờ sờ đầu nó.
- Không sợ, không sợ…
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca