Con thú nhỏ này chỉ cần cất tiếng là không còn chút uy nghiêm nào chỉ còn lại cảm giác mềm mại và mang thêm chút ủy khuất trước đó, dường như là đang hỏi Chu Tự tại sao lại để nó rớt xuống đất. Đối mặt với tình huống này, sắc mặt của Chu Tự liền âm trầm không rõ, hắn bỗng không nắm bắt được đối với tình huống của con thú nhỏ này.
“Có rất nhiều loài động vật sẽ coi sinh vật đầu tiên mà mình thấy là cha mẹ, theo quy luật khách quan thì người đầu tiên tên nhóc này thấy sau khi mở mắt ra chắc là ta không sai rồi.”
Nghĩ đến đây, Chu Tự đột nhiên gằn ra một hơi, rồi từ từ giơ bàn tay về phía con thú nhỏ đó, không phải muốn sờ nó mà là đợi nó tự đến ngửi tay của hắn, lúc này hắn đã tính đến tình huống tệ nhất trong lòng…
“Cùng lắm là bị nó cắn một ngụm hoặc cào một cái thôi, vấn đề không lớn.”
Nhưng những tình huống tồi tệ này không xảy ra, khi hắn đưa bàn ray ra chỉ thấy con thú nhỏ đó hoàn toàn không sợ, trực tiếp dùng đầu mình chống vào mu bàn tay hắn sau đó bắt đầu dụi, trong lúc đó đôi mắt đã híp thành một đường thẳng, nhìn dáng vẻ này chắc là đang nhõng nhẽo với hắn.
Chu Tự thấy vậy thì lá gan cũng lớn hơn, dùng tay còn lại sờ lên bộ lông màu vàng kia, cảm giác rất mượt mà giống như đang sờ vào vào lớp áo cỏ vậy.
Nhưng dù sao thì thời tiết vẫn nóng, sờ nhẹ hai cái vẫn ổn nhưng nếu lâu dần Chu Tự khó tránh khỏi có cảm giác hơi nóng và muốn giữ một chút khoảng cách với con thú nhỏ, kết quả là tay vừa lấy ra con thú nhỏ đó lại “ ngao~” một tiếng, tiếp tục dụi tới.
- …
Lúc này Chu Tự có cảm giác như mùa hè mà mặc áo cỏ, người cũng bắt đầu đổ mồ hôi rồi. Đồng thời hắn cũng từ từ ý thức được rằng con thú nhỏ đang không ngừng dụi hắn, nhõng nhẽo với hắn e là không phải chỉ vì thân với hắn.
- Tên nhóc ngươi sợ là đã đói?
Trước khi hắn xuyên việt có nuôi qua mèo thậm chí là nuôi hai con, vì thế ở một số chuyện thì hắn vẫn được xem là có kinh nghiệm phong phú, ví dụ như hiện tại, đặt loại chuyện này lên hai con “ nghịch tử” kia thì nếu bọn chúng không ngừng dụi hắn chỉ có một nguyên nhân, chính là đói rồi… trong lúc nói chuyện đồng thời cơ thể cũng bị con thú nhỏ kia dụi đến đổ mồ hôi, Chu Tự quay qua nhìn người đang đứng một bên giơ đuốc nói.
- Đi rót một bát nước, sau đó…
Chu Tự vừa nghĩ vừa can đảm tách miệng của con thú nhỏ ra
- Ừ trong lúc ngủ, răng cũng mọc đều rồi.
- Sau đó giết thêm một con thỏ.
Con thú nhỏ này vừa nhìn đã biết là động vật ăn thịt, nhìn ngoại hình giống họ mèo chắc là sẽ ăn cá, nhưng đêm hôm hắn cũng không có tinh lực vì thú nhỏ mà câu cá ban đêm, cũng may trong doanh trại có nuôi thỏ lấy thịt.
Những con thỏ này là được gửi từ thôn Hắc Nguyệt qua, thân là động vật được bộ tộc nuôi sớm nhất, hiện tại thỏ đã được nuôi thành quy mô từ lâu, có thể cũng cấp thịt ổn định cho các doanh trại khác. Trong lúc đợi thịt thỏ được xử lý xong, Chu Tự đã đi ra khỏi lều của minh, ngoài vấn đề muỗi và côn trùng ra thì lúc buổi tối bên ngoài mát mẻ hơn trong lều nhiều, ngước đầu lên nhìn sắc trời, mặt trăng và ngôi sao, trong lòng Chu Tự thầm kêu lên một tiếng
- Gây nghiệt mà.
Dựa theo những gì hắn nghĩ thì con thú nhỏ này lúc đầu ngủ sâu là bởi vì ăn phải giọt tâm huyết kia, thứ đó cung cấp một lượng lớn dinh dưỡng, nó cần phải ngủ sâu để tiến hành tiêu hóa.
Hiện tại đã tiêu hóa xong, bản thân giữa đêm bị đói tỉnh nên sẵn tiện liếm tỉnh luôn hắn, từ sau khi đến với thế giới nguyên thủy này, Chu Tự vẫn luôn sinh hoạt nghỉ ngơi đều có quy luật, loại chuyện ban đêm thức dậy ăn khuya giống vậy chưa từng xảy ra, hiện tại lại vì con thú nhỏ này mà phá lệ.
Con thú nhỏ không biết Chu Tự đang nghĩ gì, lại liếm liếm hắn biểu thị thân mật. Nhưng lúc trước đã nói qua, cảm giác khi con thú nhỏ này liếm hắn giống như bàn chải đang chà trên da hắn vậy, sau khi tìm hiểu nguyên nhân căn kẽ thì bởi vì trên lưỡi của động vật họ mèo cơ bản đều sẽ mọc rất nhiều những cái gai nhỏ, đây là cơ quan mà bình thường bọn chúng dùng để chải lông, cái lưỡi như vậy khi liếm lên da chắc chắn sẽ không thoải mái, cũng may là con thú nhỏ liếm rất nhẹ nên cũng không khiến hắn cảm giác khó chịu.
- Nhắc mới nhớ hình như chưa đặt cho ngươi một cái tên.
Con thú nhỏ này thân cận với hắn, xem hắn như cha mẹ thì đây chắc chắn là chuyện tốt. Dù sao thì những loài dã thú trên thế giới này cũng không tầm thường, mà mẹ của con thú nhỏ này trước lúc sinh còn có thể cắn chết linh cẩu nữ vương đấy.
Chu Tự lúc đó đã quyết tâm nuôi con thú nhỏ này là vì mang theo tâm tư muốn bồi dưỡng nó thành sức chiến đấu của bộ tộc, lúc trước không có đặt tên cho nó nói trắng ra là vì hắn không biết con thú nhỏ này có thể sống sót mà tỉnh lại hay không, lỡ như không tỉnh lại thì còn đặt tên gì nữa? Hiện tại con thú nhỏ này đã cải đầu hoán diện mà tỉnh lại vậy thì cũng đến lúc phải nghĩ cái tên rồi.
Hắn luôn đặt tên cho thú cưng của mình theo hướng qua loa nhất, cơ bản là cái nào thuận miệng thì lấy cái đó. Lấy hai con mèo hắn nuôi lúc trước làm ví dụ thì một con tên Tiền Giấy, một con tên Vượng Tài.
- Ngươi nói xem ngươi nên tên là Thiết Trụ hay Kiến Quốc đây?
- ...
Con thú nhỏ sau khi nghe những gì Chu Tự nói thì cũng không hiểu hắn đang nói gì, càng không hiểu ngầm ý trong đó, nó mở to đôi mắt tròn xoe mà nhìn hắn. Mà trong lúc Chu Tự đang lẩm nhẩm thì người gác đêm ở bên đây đã nhanh chóng giết chết một con thỏ, lột lớp da lông đi và moi sạch nội tạng.
- Thủ lĩnh, tiếp theo đây phải xử lý thế nào?
- Chặt nửa con, đem đi băm nhuyễn rồi đưa cho tên nhóc con này, đặt biệt là xương phải băm thật nhuyễn, còn dư nửa con thì nướng lên làm bữa khuya.
Con thỏ này của bọn hắn cũng khá to, Chu Tự không có ý định cho nó ăn quá nhiều trong một lần, vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên ăn, cho ăn hợp lí một chút vẫn tốt hơn. Còn về việc trực tiếp cho ăn thịt sống thì Chu Tự không cảm thấy có vấn đề ở đâu, lúc trước khi hắn nuôi mèo cũng đã từng cho ăn thịt sống, mà con thú nhỏ này là con của dã thú, cho ăn thịt sống không phải là chuyện bình thường sao?
Chu Tự cũng không có ý định điều chỉnh việc ăn uống của nó. Sau khi nhận được mệnh lệnh, người gác đêm kia làm việc nhanh chóng, rất nhanh đã đưa qua một đĩa thịt băm, Chu Tự nhận đĩa thịt rồi dùng ngón tay đào lên kiểm tra sơ qua, sau đó đặt trước mặt con thú nhỏ, nhìn đĩa đồ trước mặt con thú nhỏ nhào lên ngửi ngửi.
Từ lúc sinh ra đến giờ ngay cả sữa cũng chưa uống, con thú nhỏ chỉ ăn qua một giọt tâm huyết nên không có khái niệm gì với đồ ăn, không biết thứ trước mắt này có ăn được không nên nhất thời không dễ gì mà mở miệng ra.
Sau khi Chu Tự nhìn thấy cũng không lằng nhằng trực tiếp cầm một miếng thịt băm lên nhét vô miệng của nó, lúc này sau khi cảm nhận được mùi vị, con thú nhỏ nhai vài cái, sau khi nuốt miếng thịt thỏ đầu tiên thì con thú nhỏ đang bị đói trực tiếp nhào lên đĩa thịt ăn như hổ đói.
Về cơ bản nó chưa từng trải qua giai đoạn sơ sinh, vừa mở mắt đã phát triển thành một con thú nhỏ, răng dễ dàng cắn nát xương thỏ. Vừa chớp mắt đĩa thịt đã bị nó ăn sạch, ngay cả máu dính trên đĩa cũng không chừa, sau đó nó lại chớp đôi mắt to quay sang nhìn Chu Tự.
“Ngao~”
Ăn chưa no…
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca