Chuyện này thật sự ngoài ý muốn. Nếu phải nói thì chỉ sợ là hắn đã xem nhẹ bản lĩnh của tộc Bán Nhân Mã, hắn thật sự không nghĩ đến bọn họ là có hiệu suất như vậy.
Mười sợi thòng lọng lúc trước đưa trước cho Khal để đổi lấy hai con ngựa hoang, còn lại tám con ngựa hoang Chu Tự cần phải thanh toán cho Khal bốn mươi mũi tên. Sau khi nhận xong bốn mươi mũi tên, trước khi rời đi, thân là đồng minh nên theo thói quen Khal đã nói cho Chu Tự biết việc mấy ngày trước lại đụng độ bọn Linh Cẩu Nhân trên thảo nguyên.
- Bọn chúng không có đánh nhau với bọn ta, vừa nhìn thấy nhau là chúng đã chia nhau ra chạy trốn. Lúc đó bọn ta có dẫn theo mấy con ngựa hoang vừa bắt được nên không tiện đuổi đánh, các ngươi thì sao.
Sau khi nói ngắn gọn về tình hình của bên mình xong, Khal đẩy câu hỏi sang cho Chu Tự, lúc này hắn cũng tùy tiện trả lời…
- Gần đây bọn ta không phát hiện ra tung tích của bọn Linh Cẩu Nhân, cũng có khả năng là bọn chúng cố tình tránh bọn ta, dù sao thì hiện tại tuy là bọn chúng đã chọn ra được Linh Cẩu Nữ Vương nhưng tình hình nội bộ lại không ổn, chắc là sẽ không dám đụng chạm với bọn ta.
Nói đến đây, Chu Tự lại âm thầm thay đổi đề tài…
- Nhưng càng như vậy chúng ta càng không thể để bọn chúng an ổn!
Lời này của Chu Tự có thể nói là đã hoàn toàn nói trúng tim đen của Khal khiến hắn cực kỳ tán thành.
- Không sai, tuyệt đối không thể để bọn chúng có cơ hội phục hồi!
Một bộ tộc sau khi bị tổn thất về con người muốn hồi phục hoặc mở rộng thì chỉ có hai cách, hoặc là nuốt chửng bộ tộc khác hoặc là tiến hành sinh sản. Nếu là cái trước, dựa theo cách nói của Khal thì khu thảo nguyên này không có tộc Linh Cẩu Nhân khác, nói cách khác là tộc Linh Cẩu Nhân chỉ có thể dùng cách hai.
Nhưng đổi với việc tình báo về khả năng sinh sản của Linh Cẩu Nhân hiển nhiên Chu Tự không biết rõ nên chỉ có thể kỳ vọng vào Khal, mà Khal lại thật sự biết được không ít, dù sao thì đây cũng là đối thủ cùng sống lâu năm trên khu thảo nguyên này. Hai bên đánh với nhau lâu như vây có một số tình báo không biết là không được, sau khi nhanh chóng sắp xếp tình báo mà Khal cung cấp trong lúc hỏi đáp, đối với loại tình báo này Chu Tự đại khái đã biết phải làm gì.
“Chính là nói sau khi Linh Cẩu Nhân mang thai thì khoảng mười tháng sau sẽ sinh, mỗi lần mang thai sẽ sinh từ một đến hai con, điểm này không khác là bao so với nhân loại, chỉ khác ở chỗ con của Linh Cẩu Nhân từ hai đến ba tuổi là đã có thể nhanh chóng hình thành sức chiến đấu, điểm này cũng khá là nan giải đấy.”
Loại tình báo này rất quan trọng đối với Chu Tự, bởi vì đây có thể nói là giai đoạn mà tộc Linh Cẩu Nhân đang muốn phục hồi nguyên khí, xét đến thời gian mang thai thì nhanh nhất cũng phải ba năm. Trước khi đến đó, tuy không thể nói tộc Linh Cẩu Nhân đã không còn sức đe dọa, nhưng hành động của đối phương chắc chắn phải hạn chế đi khá nhiều.
Càng đừng nói lúc này Chu Tự và Khal đã bắt đầu hợp kế để tiếp tục đánh đuổi tộc Linh Cẩu Nhân, dù sao trong bọn hắn không ai muốn Linh Cẩu Nhân thật sự hổi phục nguyên khí, trong chuyện này bọn hắn chính là đồng minh.
Sau khi thương lượng đơn giản, Chu Tự kêu người dẫn mười con ngựa vừa giao dịch được về doanh trại. Tình hình này khiến nhưng binh sĩ đang được huấn luyện ở doanh trại ai nấy đều lập tức phấn kích hẳn, dưới tình hình trong doanh trại chỉ có ba con ngựa, bọn hắn thì có quá nhiều người vốn dĩ không đủ để luân phiên tập cưỡi, điều này cũng khiến hiệu quả của buổi huấn luyện hằng ngày không được tốt.
Đương nhiên là ngoài lý do huấn luyện ra thì còn một cái lý do trực tiếp hơn là bọn hắn đã nghiện cảm giác cưỡi ngựa, chỉ cần cưỡi trên lưng ngựa cho dù là tùy tiện đi dạo trên thảo nguyên cũng vui vẻ, chỉ tiếc là trong doanh trại chỉ có ba con ngựa cộng thêm việc ngựa cũng phải nghỉ ngơi nên thơi gian được chia cho bọn hắn càng ít, cưỡi chưa đã nghiện đã phải xuống.
Nhưng hiện tại tốt hơn rồi, thủ lĩnh của bọn hắn dẫn thêm mười con ngựa về, đợi sau khi đám ngựa này được huấn luyện xong thì thời gian cưỡi ngựa sẽ được chia nhiều hơn cho mọi người. Nghĩ đến đây, ai nấy đều nhanh chóng nhảy nhót chạy ra giúp đỡ, dù sao thì ai nấy đều có thể leo lên lưng ngựa và có thể nắm được kỹ năng cưỡi ngựa ở một mức độ nào đó nên công việc dắt ngựa đơn giản như vậy bọn hắn vẫn có thể làm tốt, sau đó thì việc ổn định cho mười con ngựa hoang liền không cần Chu Tự lo lắng nữa.
Mùa hè qua đã khiến cho không khí trở nên thoải mái hơn không ít, lúc ngủ trong lều cũng không cảm thấy khó chịu ngộp ngạt nóng nực nữa.
Ngày mới đến, trong lúc Chu Tự đang ngủ ngon, trong giấc mơ hắn cảm thấy trên mặt ươn ướt, hình như có cái gì đó nóng nóng đang dụi qua dụi lại trên mặt hắn, đầu óc hắn hiện tại mơ mờ màng màng, tóc đã rối thành một mớ nhưng cũng không mở mắt mà ôm đầu mà ngủ tiếp.
Nhưng đối phương không bỏ qua cho hắn vẫn không ngừng dụi trên mặt khiến mặt hắn ướt nhem cũng thôi đi, quan trọng hơn là loại cảm giác này giống bàn chải đang không ngừng chà trên mặt hắn.
Sau đó Chu Tự thật sự hết nhịn nổi nữa, cố hết sức mở hai mí mắt ra, giây sau trong căn lều tối tâm, thứ đập vào mặt Chu Tự đầu tiên là một đôi mắt đang phát sáng trong bóng tối, đã vậy còn gần ngay trước mắt! Tình huống này khiến Chu Tự lập tức nổi da gà, cả người nhanh chóng tỉnh giấc, theo bản năng sử dụng tay chân khiến bản thân nhanh chóng đứng lên, đồng thời lấy ra con dao phòng thân dưới gối, chuẩn bị sẳn tư thế đánh nhau với đối phương.
Cùng lúc này, bởi vị hành động của Chu Tự mà thân ảnh vốn đang nằm trên người hắn lập tức ngã “ bụp” xuống đất, sau đó kêu lên một tiếng “ ngao~” lọt vào tai của Chu Tự, không biết tại sao nhưng hắn nghe ra được sự ủy khuất trong tiếng kêu non nớt đó, cũng vì thế mà khiến đầu óc mới tỉnh ngủ của Chu Tự từ từ bình tĩnh lại
- Ngươi, ngươi chắc không phải là…
Chu Tự dường như nghĩ đến cái gì đó, hắn nhanh chóng đưa tay sờ đến cái ổ trong lều, nhất thời phát hiện thú non trong cái ổ làm bằng da thú đã không thấy nữa, sau đó nhìn thân ảnh có đôi mắt phát ra anh sáng màu xanh trước mắt
- Là ngươi? Ngọa tào, rốt cuộc cũng tỉnh rồi?!
Con thú non này ngủ càng lâu hắn càng cảm thấy nó không tầm thường, hoặc có thể nói là không tầm thường ở chỗ lúc đó con thú non này ăn một giọt tâm huyết.
Buổi khuya của doanh trại này vẫn rất an tĩnh, e là chỉ cần nói một câu thì âm thanh cũng rất rõ ràng. Động tĩnh bên dây của Chu Tự chắc chắn nhất thời sẽ hấp dẫn sự chú ý của những thành viên gác đêm, vì vậy bọn họ nhanh chóng cầm đuốc chạy qua.
- Thủ lĩnh? Xảy ra chuyện gì ư?
- Các ngươi đến vừa đúng lúc, cho chút ánh lửa!
- Vâng!
Thành viên gác đêm bên ngoài ngay lập tức đã giở màng ra sau đó hạ thấp cây đuốc để ánh lửa rọi vào trong, men theo ánh lửa, lúc này Chu Tự cũng nhìn rõ được diện mạo của tên nhóc này.
Tên nhóc này hiện tại nếu không tính đuôi thì cơ thể đã dài nửa mét, từ lúc sinh ra đến giờ trừ giọt tâm huyết ra thì chưa ăn gì sau đó to ra vài vòng trong lúc ngủ, lông máu trên người đã rụng sạch và được thay thế bằng một bộ lông dài màu vàng nâu, trên đó có nhiều đốm đen.
Dưới ánh lửa, bộ lông đó thậm chí còn phát ra ánh sáng vàng kim, cái đuôi như cây chổi quét ở phía sau, đồng thời lớp màn xanh dương ở đôi mắt cũng biết mất lộ ra màu sắc thật sự của đôi mắt, đó là một đôi mắt màu vàng sẫm, dù cho được rọi dưới ánh lửa vẫn phát ra ánh sáng lạnh băng như trước, điều này vô hình chung khiến cho đôi mắt thêm không ít uy nghiêm.
“Ngao~”
Nếu nó không lên tiếng thì…
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca