Ở bộ tộc của hắn luôn luôn xuất hiện tình trạng không đủ người để sử dụng, cho dù đưa hắn một trăm người thì hắn vẫn có thể nhẹ nhàng mà sắp xếp hết. Trực tiếp sắp xếp ba mươi người đi canh tác đất đai, trồng lương thực để đảm bảo nhận được nhiều thức ăn hơn.
Sau đó lại tiếp tục sắp xếp người đi đội đốn gỗ, đội khai thác quặng để sản xuất thêm nhiều khoáng thạch và vật liệu gỗ. Chỉ có một chút chuyện như vậy là hắn đã sắp xếp hết toàn bộ người, đương nhiên thì đây là cách sắp xếp đơn giản và thô bạo nhất, nếu để hắn thật sự sắp xếp thì hắn nhất định sẽ kỹ lưỡng và hợp lý hơn, ví dụ những bộ như Bộ Rèn Đúc, Bộ Trang Bị đều sẽ được tăng thêm nhân lực.
Nhân tiện mở rộng binh lực. Phải biết rằng, hai đợt tuyển binh trước đó đã ảnh hưởng không nhỏ đối với sự phát triển của bộ tộc bọn hắn nên hiện tại nội tâm của Chu Tự chắc chắn muốn có nhiều người hơn, nhưng ở trên thảo nguyên này thì hắn căn bản không có nơi để xuống tay, nghĩ qua nghĩ lại thì mục tiêu tốt nhất ở trước mắt là những bộ tộc nguyên thủy sống ở những nơi thâm sơn cùng cốc.
Lúc trước hắn không xem xét bên đó là vì phải chịu ảnh hưởng của hiệu xuất di chuyển và năng xuất vận chuyển, nhưng hiên tại đã có xe bò, hiệu xuất di chuyển và năng xuất vận chuyển đã được nâng cấp rõ rệt, đồng thời ngựa cũng đã thuận lợi có được, vậy thì chuyện này tự nhiên sẽ được nghĩ đến rồi.
Hiện tại vấn đề lớn nhất là bên doanh trại Thảo Nguyên không thể không có hắn, hắn không rõ tộc Linh Cẩu Nhân hiện tại có quy mô như thế nào sau khi chọn ra được nữ vương mới, e là dù cho chỉ có mười mấy Linh Cẩu Nhân nhưng vẫn có thể trở thành một mối đe dọa không thể xem nhẹ đối với bọn hắn, mà một khi đụng độ Linh Cẩu Nhân, lấy việc bọn hắn thủ doanh trại làm tiền đề, nếu muốn chống lại sự tấn công của Linh Cẩu Nhân thì một trong thứ quan trọng nhất trong đó chắc chắn là khô lâu Linh Cẩu Nhân mà hắn điều khiển.
Hiện tại ở đây có mười sáu bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân, nếu đánh trận phòng thủ thì Chu Tự vẫn có sức lực để chống lại bọn chúng, nhưng một khi hắn đi thì bên đây không ai có thể không chế được sức chiến đấu quan trọng này.
Dưới tiền đề này thì cho dù hắn để lại toàn bộ ba mươi binh sĩ ở đây cũng chỉ sợ là không có kết cục tốt. Mặc dù binh lực đã tăng gấp đôi so với mười lăm người trước đó, nhưng đừng quên rằng trong mười lăm người trước đó thì Chu Tự cũng ở đó, đám khô lâu binh của hắn cũng ở đó! Một khi mất đi khô lâu binh thì thương vong sẽ xảy ra rất nhiều, bọn hắn chỉ sợ là căn bản không chống đỡ được đến lúc Linh Cẩu Nữ Vương bị cắn chết là đã bị bọn Linh Cẩu Nhân nhào lên giết trước.
Dù hiện tại binh lực đã tăng gấp đôi, nhưng trừ ra khô lâu binh của hắn thì bọn hắn căn bản là không thể nói trước được việc có thể đánh thắng trận phòng thủ với bọn Linh Cẩu Nhân hay không.
Nhưng trước mắt có thể xác định là dù cho thắng thua thì bọn hắn đều phải trả một cái giá rất đắt, mà đây lại là điều mà Chu Tự không muốn thấy. Nghĩ đến đây, Chu Tự dứt khoát thay đổi hướng suy nghĩ của mình, hắn dẫn theo mười sáu bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân và khô lâu binh tọa trấn tại doanh trại thảo nguyên để đảm chỗ này an ổn, sau đó để ba mươi binh sĩ đi đến doanh trại Hoang Sơn thu thêm nhân lực! Một chút thương vong chắc chắn là điều khó tránh khỏi, nhưng đây trước mắt đã là sự sắp xếp tốt nhất rồi, đương nhiên việc thực hiện cụ thể thì vẫn nên để sau đã, hiện tại còn chưa bắt đầu huấn luyện mười binh sĩ mới tuyển nữa, làm sao cũng phải để bọn họ tập luyện được một khoảng thời gian rồi hãy nói nhỉ?
Đoạn thời gian tiếp theo Chu Tự tập trung toàn bộ tinh lực lên ba con ngựa hoang mới kéo về. còn bên thôn Hắc Nguyệt thì Bộ Trang Bị lấy Trang Mộng Điệp làm đầu, những công cụ cưỡi ngựa mà bọn họ làm rất nhanh đã được đưa đến, sau khi gắn cho ba con ngựa và được Chu Tự hướng dẫn thì Chu Trọng Sơn xung phong là người đầu tiên đạp lên bàn đạp, ngồi lên yên ngựa.
dù cho ba con ngựa lúc đầu đã được các Bán Nhân Mã thuần phục, cộng thêm một khoảng thời gian tiếp xúc và cho ăn, bọn chúng cơ bản cũng đã tín nhiệm bọn hắn. nhưng tình huống đột nhiên bị người cưỡi lên chưa xảy ra bao giờ vì vậy vẫn khiến con ngựa trở nên lo lắng không yên, sau khi “hí” lên một tiếng, con ngựa đó vừa nhảy vừa hất dường như là đang muốn hất Chu Trọng Sơn từ trên lưng của mình xuống, loại tình huống này thủ lĩnh đã nói trước với hắn.
Lúc này, tuy là trong lòng có chút lo lắng nhưng Chu Trọng Sơn không hoảng loạn, hai chân đạp lấy bàn đạp, đùi trong kẹp chặt lấy bụng ngựa, hai tay kéo căng dây cương, hạ thấp cơ thể xuống trực tiếp bò lên lưng ngựa.
Không thể không nói là sự tồn tại của dụng cụ cưỡi ngựa thật sự có thể hạđộ khó của việc cưỡi ngựa và huấn luyện ngựa xuống thấp nhất có thể, cuộc thi đấu giữa sức bền và sức mạnh ở ngay trước mắt, ngựa hoang đã bị thuần phục từ lâu, phản ứng như hiện tại cũng chỉ vì nó bị giật mình ở một mức độ nào đó thôi, tình huống này sẽ không diễn ra lâu, sau một lúc giãy dụa không có hiệu quả, thể lực theo đó mà tiêu hao không ngừng thì con ngựa đó cũng dần lấy lại bình tĩnh, cuối cùng trực tiếp đứng yên tại chỗ không nhúc nhích nữa.
Chu Trọng Sơn thấy vậy liền tiếp tục duy trì tư thế nằm bò trên lưng ngựa, sau đó nhẹ nhàng sờ nó, ngựa hoang cũng không có phản kháng và cũng không vì thế mà trở nên căng thẳng, vì dù sao thì lúc trước khi huấn luyện ngựa cũng đã từng tiến hành đụng chạm như vậy rất nhiều lần.
Sau đó Chu Tự để người có năng lực là Chu Trọng Sơn giải quyết luôn ba con ngựa còn lại, để bọn chúng có thể quen cảm giác lần đầu bị cưỡi có như vậy thì khi binh sĩ của hắn cưỡi lên sẽ giảm được được rất nhiều độ khó.
Mệnh lệnh này của Chu Tự khiến Chu Trọng Sơn trở thành một người bận rộn trong mấy ngày này, ba con ngựa đó được hắn cưỡi luân phiên nhau, cưỡi xong con này thì cưỡi con kia, căn bản là không có nghỉ ngơi, nhưng Chu Trọng Sơn cũng không cảm thấy mệt, thậm chí cảm thấy khỏe mạnh cực kỳ.
Đối với hắn cảm giác khi cưỡi ngựa so với cảm giác đi bộ bằng hai chân lúc trước phải nói là quá mới mẻ, đồng thời lúc cưỡi trên lưng ngựa, độ cao thay đổi làm tầm nhìn trở nên rộng lớn hơn, thật sự rất sảng khoái, chính hắn cũng phải thừa nhận rằng hắn đã yêu cái cảm giác này.
Đợi sau khi ba con ngựa được Chu Trọng Sơn cưỡi quen thì buổi huấn luyện cưỡi ngựa của các binh sĩ cũng chính thức bắt đầu, trong đó chắc chắn bao gồm cả Chu Tự. Thân là thủ lĩnh của một bộ tộc, gạc bỏ các tình huống đặc biệt thì hắn thường xuyên phải đi lại giữa các doanh trại khác nhau, nếu hắn có thể nắm được kỹ thuật cưỡi ngựa thì hiệu suất của việc di chuyển chắc chắn sẽ trở nên cao hơn, hành động cũng sẽ nhanh chóng hơn.
Thuận tiện thì việc cưỡi ngựa là việc mà trước khi xuyên việt Chu Tự chưa từng làm qua nên bản thân hắn cũng tràn đầy hứng thú. Sau mấy ngày, hắn đã cảm nhận rõ được cảm giác cưỡi ngựa và lái xe là khác nhau, nếu cứ muốn nói thì giống cảm giác đi xe mô tô hơn, lúc cưỡi sẽ có cảm giác mệt thậm chí là hơi chòng chành nhưng không biết tại sao tâm tình lại rất sảng khoái!
Lúc này, người cũng sinh lực tràn trề giống vậy còn có Khal. Sau một khoảng thời gian không gặp, khi hai bên gặp lại, Khal trực tiếp dẫn mười con ngựa hoang qua. Cảnh tượng lúc đó khiến Chu Từ sững sờ trong giây lát, đưa cho bọn họ mười sợi thòng lọng, bọn họ lại thực sự bắt được mười con ngựa hoang về, hiệu suất của Bán Nhân Mã cũng quá cao rồi đấy!
Lần này sức khỏe của Khal tốt như vậy, một mặt là vì thòng lọng mà Chu Tự cho bọn hắn quả thực hữu dụng, lúc bắt càng thuận lợi hơn, còn mặt khác là vì hắn đã nềm được vị ngọt cũng mũi tên bằng đồng, so với mũi tên bằng đá lúc trước của bọn hắn thì cái này hữu dụng hơn rất nhiều, điều này khiến Khal có cảm giác không đợi được muốn có nhiều hơn!
Dịch: Huệ
Biên: Khangaca