TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 153: Không Ăn Dẹp Đi

Cuộc hành trình này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, đến trước khi trời tối của ngày hôm sau, cả nhóm người gần như kiệt sức thì đã thành công trở về doanh trại Thảo Nguyên.

Mặc dù bọn họ có dừng lại một chút để nghỉ ngơi và ăn chút gì đó nhưng chất lượng nghỉ ngơi của bọn họ không được tốt chút nào do sự có mặt của ba con bò rừng.

Sau chuyến đi, tất cả mọi người kể cả bản thân Chu Tự đều hoa mắt chóng mặt.

Đội tuần tra bên ngoài doanh trại đã kịp thời phát hiện ra bọn họ, khi đám người Chu Tự nhìn thấy các thành viên của đội tuần tra giống như nhìn thấy cứu tinh, nhanh chóng giao ba con bò rừng cho bên kia.

Sau khi trở về doanh trại, thậm chí còn không còn sức để ăn cơm, cả đám đều ngủ thiếp đi.

Mệt mỏi đến nỗi đồng hồ sinh học cũng không thể đánh thức hắn vào ngày hôm sau, khi Chu Tự mở mắt ra thì mặt trời đã gần lặn, mà hắn bị đánh thức bởi cơn đói…

Không cần phải nói, những món ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị ngay tại doanh trại cho bọn họ.

Khi ăn uống no nê, mặc dù Chu Tự vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng trong thời gian ngắn hắn cũng không có ý định quay về lều tiếp tục ngủ, bèn đứng dậy đi về phía doanh trại.

Nhìn thấy những cây cột dày đã được dựng lên ở khu vực này.

Những cây cột này đều được làm từ thân những cây lớn sau quá trình xử lý đơn giản. Giờ đây, gần một nửa trong số đó đã được chôn xuống đất, mà ba con bò rừng bọn họ đã mang về sau rất nhiều công sức, lúc này đang được cột ở những cây cột khác nhau.

Không cần phải nói, Chu Tự đã ra lệnh việc làm ba cây cột này trước khi lên đường.

Bất kể bọn họ bắt được con vật nào về, bình thường đều có thể sử dụng nó.

Thực tế là như vậy.

Ngay cả một con bò rừng khỏe mạnh cũng không thể kéo được cây cột bị chôn vùi một nửa trong đất này.

Vì Chu Tự vừa trở về đã ngủ quên trời quên đất nên không dạy bọn họ cách huấn luyện ba con bò rừng.

Thế nên suốt cả ngày này, những người ở doanh trại Thảo Nguyên chỉ trói bọn chúng lại chỗ đó không thèm quan tâm tới.

- Đã cho ăn chưa?

- Chưa, thủ lĩnh không cho bọn ta biết chúng ăn gì, chúng ta cũng không dám cho ăn tùy tiện.

Chu Tự hiểu rõ tình hình bèn gật đầu.

Khu vực cột ba con bò rừng hiện nay cần được đào lên để chôn trụ nên hiện tại khu vực này không có cỏ, chỉ có đất, cát và sỏi.

Nói cách khác, ba con bò rừng này về cơ bản đã đói suốt một ngày.

Nhưng Chu Tự lại không quan tâm, đói cả ngày thì sao chứ? Thậm chí ở một mức độ nhất định, theo cách suy nghĩ của hắn, đói bụng sẽ dễ huấn luyện hơn chút.

Ít nhất trước kia hắn đã áp dụng cách này để nuôi chó mèo, chỉ khi mục tiêu đủ đói, hắn mới có thể thiết lập mối quan hệ tích cực nhất định với mục tiêu một cách suôn sẻ hơn thông qua thức ăn.

- Ra ngoài hái chút cỏ khô về, không cần quá nhiều, chỉ cần đầy một giỏ thôi.

- Vâng!

Nhận được mệnh lệnh, người trong bộ tộc vội vàng cõng cái sọt chạy ra ngoài doanh trại để hái cỏ khô.

Chu Tự đang ngồi trên một cọc gỗ gần đó, vừa nhìn ba con bò rừng bị trói cách đó không xa, vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Theo suy nghĩ của hắn, đại khái có hai phương pháp thuần hóa, một là dùng vũ lực thuần hóa, hai là dùng “tình yêu” để cảm hóa.

Thuần hóa bằng vũ lực rất đơn giản, chỉ cần đánh cho nó phục, để nó hoàn toàn hiểu rõ ai là lão đại.

Tất nhiên, phương pháp này nói thì đơn giản nhưng thực hiện lại không hề dễ dàng, đặc biệt nếu mục tiêu thuần hóa rất hung hãn trong chiến đấu.

Chu Tự không nghĩ rằng bất kỳ ai trong số bọn họ có thể dùng vũ lực đánh bại hoàn toàn mà không làm tổn hại đến tính mạng của con bò rừng.

Mặc dù hắn không quá hiểu về bò rừng, nhưng hắn đã từng nghe đến thuật ngữ "tính bướng bỉnh", từ đó hắn có thể cảm nhận rằng việc thuần hóa loài này bằng vũ lực chắc chắn không phải là một ý kiến hay.

Cho nên Chu Tự lựa chọn là phương pháp thứ hai, dùng “tình yêu” để cảm hóa đối phương.

Bước đầu tiên là cho ba con bò rừng biết rằng bọn họ không những không làm tổn thương chúng mà thậm chí còn cho chúng ăn.

Trong khi Chu Tự đang suy nghĩ về điều này thì người trong bộ tộc đã mang theo một giỏ cỏ khô quay trở lại.

Khối lượng công việc quả thực không lớn, ngoài doanh trại đều có cỏ khô, không mất nhiều thời gian để chất một giỏ quay về.

- Chia giỏ thức ăn này thành ba phần, một phần nhiều, hai phần còn lại ít, lần lượt cho vào ba giỏ.

Theo mệnh lệnh của Chu Tự, việc chuẩn bị được hoàn thành nhanh chóng.

Sự tồn tại của bò rừng vẫn là mối đe dọa tương đối lớn đối với bọn họ.

Chu Tự không có ý định để các thành viên trong bộ tộc của mình đến gần con bò rừng một cách tùy tiện, lỡ như bò rừng kia vì quá căng thẳng mà tân công bất ngờ đụng cho thành viên bộ tộc bọn họ bị thương, vậy chẳng phải là đen đủi à.

“Thao Khống Khô Lâu Binh!”

Sau khi thi triển chân ngôn, Chu Tự trực tiếp kéo ba khô lâu binh lên, bảo bọn chúng nhặt thúng đựng thức ăn, chậm rãi đi về phía ba con bò rừng cách đó không xa.

Trong quá trình này, con bò rừng rõ ràng trở nên lo lắng, bắt đầu lùi lại cho đến khi chiếc thòng lọng quanh cổ chúng bắt đầu thắt chặt.

Trong khoảng thời gian này, Chu Tự không để ý tới phản ứng của ba con bò rừng, trước đó thường xuyên sử dụng chân ngôn nên bây giờ sức lực còn lại rât sít, sau khi ngủ một ngày, sức mạnh của chân ngôn cũng không hồi phục được bao nhiêu, không hơi sức đâu mà đùa giỡn với bò rừng..

Tính toán khoảng cách chính xác, Chu Tự điều khiển khô lâu binh đặt cỏ khô xuống ở một khoảng cách nhất định.

Hắn không để những khô lâu binh đặt thức ăn trực tiếp trước mặt ba con bò rừng.

Một mặt, khoảng cách quá gần có thể khiến bò rừng lo lắng hơn, gây ra một số rắc rối không đáng có.

Mặt khác là do thủ đoạn nho nhỏ trong việc thuần hóa của hắn.

Nghĩa là, nếu bò rừng muốn ăn cỏ khô thì nó phải tiến lại gần hắn ở khoảng cách nhất định.

Mà bây giờ hắn đang ngồi ở một khoảng cách an toàn tương đối gần với con bò rừng, nhưng không bị nó đe dọa.

Bước này đòi hỏi sự kiên nhẫn.

Chu Tự ngồi trên cột gỗ ôm cằm lặng lẽ chờ đợi.

Dù sao hiện tại những người khác cũng đang rất mệt mỏi, bảo hắn đi làm việc thì hắn lại chẳng có sức lực, chi bằng ở đây tiêu hao sức lực của bò rừng, đây cũng là chuyện vô cùng quan trọng mà.

Ba con bò rừng chắc chắn đang đói, nhưng vì có Chu Tự nên chúng cảnh giác, không dám lại gần ăn thức ăn trong giỏ.

Chu Tự không hề vội vàng mà chỉ nghỉ ngơi ở đó.

Trong quá trình này, hắn hoàn toàn nhận ra “tính cứng đầu” đó là cứng đầu đến mức nào.

Hắn đã ngồi đó ít nhất một tiếng đồng hồ, nhưng ba con bò rừng vẫn cảnh giác suốt thời gian đó, không đến gần nửa bước.

- Thủ lĩnh, cơm tối làm xong rồi, ngươi còn muốn ăn thêm chút không?

Gần một tiếng rưỡi trước, hắn vừa thức dậy là đã ăn một bữa no nê.

Tuy nhiên, lúc này trời đã tối, hắn không có ý định tiếp tục ở lại với ba con bò rừng.

- Các ngươi ăn đi, đừng bận tâm đến ta.

Chu Tự vừa nói vừa đứng dậy, sau đó thản nhiên kéo ba khô lâu binh lên lần nữa, đến trước mặt ba con bò kia ôm cỏ khô đi.

Nếu không ăn thì dẹp đi, dù sao cũng chẳng phải là hắn đói…

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca