TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 152: Đi Đường Suốt Đêm

Sự tồn tại của bò rừng non đã khiến bò rừng mẹ như chim sợ cành cong, không còn cách nào khác nữa, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoan đi theo bọn họ.

Sau khi di chuyên tương đối thuận lợi, mấy người Chu Tự tăng nhanh tốc độ di chuyển một cách thích hợp để lao về trại càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, khi dẫn theo hai con bò rừng non và một con bò rừng trưởng thành, phải chú ý đến việc chúng có thể trốn đi bất cứ lúc nào, hiệu quả di chuyển của bọn họ sẽ không nhanh hơn bao nhiêu cho dù cố đến đâu.

Nhưng cũng vì lý do đó, việc bọn họ ngủ nơi hoang dã cũng bất tiện, nhưng nhìn bầu trời dần tối đi, bọn họ không còn lựa chọn nào khác nữa, đám người Chu Tự chỉ đành nghỉ ngơi một lát rồi dẫn ba con bò rừng di chuyển suốt đêm.

Trong đêm tối, bọn họ giương đuốc lên rồi bước đi thận trọng.

Đêm trên thảo nguyên có thể nói là đầy rẫy nguy hiểm, trong đám cỏ xung quanh lúc nào cũng có thể xuất hiện động vật ăn thịt đi săn vào ban đêm.

Vào lúc này, bọn họ đã nghe thấy rất nhiều âm thanh xào xạc lọt vào tai.

Chắc chắn có thứ gì đó đang chuyển động…

Những thứ đó đang trốn trong bóng tối lén nhìn, bọn họ không thể buông lỏng cảnh giác cũng không cần quá căng thẳng.

Vì có số lượng đông nên những loài động vật đi săn vào ban đêm ở một mức độ nhất định cũng biết phán đoán mối đe dọa của mục tiêu, không thể nào trực tiếp lao vào một nhóm lớn như bọn họ.

Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng di chuyển của một số loài động vật trong bãi cỏ xung quanh. Tình huống này khiến đám người Chu Tự giật mình trong lòng, cho rằng những thứ này sắp ra tay.

Tuy nhiên, bọn họ đã nhận ra ngay là những chuyển động này không phải đang đến gần bọn họ mà nhanh chóng di chuyển ra xa bọn họ.

Tình huống này khiến Chu Tự cau mày.

“Không đúng lắm.”

Trong đầu lóe lên suy nghĩ, Chu Tự tự mình mở “Động Sát Chi Nhãn”, bắt đầu nhìn xung quanh.

Với lần quét này, hắn lập tức phát hiện ra một con mãnh thú dường như đang chờ cơ hội xuất hiện trong tầm nhìn của mình!

Không cần phải nói, những động vật khác ẩn nấp trong đám cỏ xung quanh cũng biết được sự hiện diện của con mãnh thú này nên bỏ chạy.

Trong màn đêm, với ánh sáng từ ngọn đuốc trong tay, Chu Tự có thể mơ hồ phân biệt được đối phương có bộ lông màu nâu vàng, tứ chi thô to, thân hình vạm vỡ.

Bắt mắt nhất là cặp răng khổng lồ sắc nhọn nhô ra từ hàm trên của đối thủ.

“Hổ Răng Kiếm?”

Đây là ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Chu Tự.

Trong xã hội hiện đại, chưa ai tận mắt nhìn thấy Hổ Răng Kiếm trông như thế nào, cùng lắm chỉ có thể tái tạo lại nó thông qua những hóa thạch xương đào được.

Nhưng giống như cái tên Hổ Răng Kiếm này, đặc điểm lớn nhất của nó chính là cặp răng kiếm!

Từ góc độ này, con mãnh thú hoàn toàn phù hợp với đặc điểm này.

Ở thời kỳ nguyên thủy, không ai có thể nhàn rỗi mà đặt tên cho mấy con mãnh thú này, nếu Chu Tự muốn gọi nó là Hổ Răng Kiếm thì nó sẽ có tên như vậy.

Con mãnh thú mà bọn họ gặp phải trước đây không chỉ biết cách chuyển dời lực chú ý đi mà còn tìm cơ hội cắn chết Nữ Vương Linh Cẩu, cho dù là đầu óc hay sức chiến đấu đều không thể coi thường được.

Mặc dù bây giờ bọn họ đã đông hơn nhưng một khi đối mặt với một con mãnh thú lớn như vậy trong tự nhiên, chỉ e là phải trả cái giá đắt.

Gần như cùng lúc Chu Tự phát hiện ra Hổ Răng Kiếm, sự tồn tại của nó cũng lọt vào tầm mắt của những thành viên khác trong bộ tộc, ba con bò rừng mà bọn họ dẫn đi dọc đường cũng bị ảnh hưởng nên trở nên nóng nảy bất an.

Cảm nhận được bầu không khí thay đổi, Chu Tự trầm giọng nói...

- Đừng lo lắng, nếu nó muốn vồ thì nó đã vồ rồi từ lâu rồi, những con mãnh thú này không hề ngu ngốc, hẳn là đã thấy chúng ta nhiều người nên không muốn lao vào nguy hiểm.

Những gì Chu Tự nói có lý, nhưng lại chẳng đủ để xóa bỏ trạng thái căng thẳng của bọn họ.

Một đám người cảnh giác với con mãnh thú ở phía xa, ba con bò rừng vì bất an bồn chồn mà dần có xu hướng không hợp tác, đang cố gắng di chuyển đi.

Trong lúc này, con mãnh thú cũng chậm rãi đi ở vòng bên ngoài, không lao về phía trước cũng không có ý định rời đi, không biết nó có cảm thấy đắn đo với tình huống trước mắt, không biết có nên động thủ hay không.

- Thủ lĩnh, con mãnh thú kia vẫn đi theo phía sau.

Diệp Kinh Hồng luôn xác nhận tình hình của con Hổ Răng Kiếm suốt đường đi, giờ phút này trên trán đã lấm tấm mồ hôi lớn chừng hạt đậu, không biết là do quá căng thẳng hay do thời tiết quá nóng.

Trong toàn bộ quá trình này, Chu Tự cũng chịu áp lực lớn vô cùng.

Quả thực bọn họ đông hơn, về mặt lý thuyết mà nói, những con mãnh thú này sẽ không tấn công bọn họ.

Nhưng dã thú dù sao cũng chỉ là dã thú, suy cho cùng thì cũng không thể nghĩ về chúng một cách lý trí được, đôi khi con người có thể chưa hẳn có lý trí chứ đừng nói đến dã thú…

Đối mặt với tình thế này, Chu Tự sau một chút do dự đã trực tiếp kích hoạt chân ngôn.

“Truyền Hoán Khô Lâu Binh.”

Ngay lập tức sức mạnh của chân ngôn lan rộng.

Trên đường trở về, vì cần giữ ba con bò rừng nên để giảm tải và giải phóng nhân lực, mười bộ khô lâu mang theo đã bị bọn họ ném đi một nửa, lúc này chỉ cõng năm bộ.

Dưới tình huống có năm bộ khô lâu binh này, sức lan tỏa của chân ngôn cũng giúp Chu Tự thu hút bảy bộ khô lâu từ khu vực được bao phủ ở xung quanh.

Số lượng không thể so sánh với lần trước.

Chỉ là cách thức này, nếu phía mình không triển khai trước thì hiệu quả thực tế vốn không ổn định, cần phải có may mắn.

Tính cả năm bộ khô lâu mà bọn họ mang theo, tổng cộng có mười hai bộ khô lâu binh, nói chung là cũng đủ.

Trong màn đêm đen kịt, những khô lâu binh với đôi mắt rực lửa ma trơi tràn ngập sự kỳ lạ, dường như đang thay đổi bầu không khí xung quanh.

Sự xuất hiện của bọn chúng khiến cho đám người Chu Tự vốn đang điệu thấp không muốn gây rắc rối suốt đoạn đường đi này đột nhiên có phần mạnh mẽ khiến người ta hãi hùng.

Lúc này, suy nghĩ của Chu Tự rất đơn giản, con Hổ Răng Kiếm vẫn đi theo bọn họ nửa đắn đo không chắc chắn lại không muốn rời đi kia không chừng nhìn thấy bọn họ cắm đầu đi nhanh là do sợ hãi.

Bây giờ hắn muốn quay đầu lại, dùng đà gây áp lực lên đối phương xem có thể ép nó lùi lại không!

Không còn nghi ngờ gì nữa, trong chuyện này có yếu tố đánh cược, nhưng Chu Tự đã cân nhắc kỹ trong đầu, hiện tại vẫn tương đối tự tin.

Đúng như dự đoán, ngay khi bọn họ trở nên mạnh mẽ hơn, con Hổ Răng Kiếm theo sau càng do dự hơn.

Sau khi nhìn qua mấy lần, cuối cùng nó vẫn chọn cách quay đi.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều thở phào nhẹ nhõm, lúc này giọng nói của Chu Tự lại vang lên…

- Đừng quá thả lỏng, không chừng nó còn quay trở lại nữa.

Trong khi nói, ánh mắt của Chu Tự lại rơi vào mười hai người khô lâu binh, để đề phòng, hắn nghĩ mình nên mang theo mười hai khô lâu binh này thì tốt hơn.

Nhưng nếu bảo bọn họ cõng theo, thực tế bọn họ cũng không có dư người cũng chẳng dư hơi sức.

Nghĩ đến đây, Chu Tự cảm nhận được trạng thái của chính mình một lúc, sau đó giáng cấp bậc chân ngôn xuống từ “khô lâu binh” thành “khô lâu”.

Bằng cách này, mức tiêu thụ sức mạnh chân ngôn của hắn trở nên nhỏ hơn nhiều.

Sau đó, nếu ra truyền mệnh lệnh đi, sức mạnh chân ngôn cần dùng để giữ cho khô lâu chuyển động sẽ không còn phí sức như vậy nữa.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca