TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 154: Tính Cứng Đầu

Trở lại doanh trại, Chu Tự đưa ra một số chỉ dẫn trong khi mọi người đang ăn, sau đó quay trở lại lều, theo thói quen mà chơi đùa một chút với thú non đang nằm ngáy kia.

Mấy ngày trôi qua, lông của thú non đã dày hơn, có cảm giác như nó đã lớn hơn một chút, nhưng đồng thời cũng không có xu hướng tỉnh dậy.

Gãi cằm nó như gãi cho mèo, trong lúc ngủ, tư thế ngủ vốn còn tương đối gò bó bỗng trở nên dang rộng khiến Chu Tự không nhịn được cười, sau đó lại ngáp một cái.

Khác với Chu Trọng Sơn và Diệp Kinh Hồng.

Tuy rằng sau khi trải qua nhiệm vụ trước bọn họ vẫn rất mệt mỏi, nhưng trong thời gian ngắn bọn họ chắc chắn sẽ không thể ngủ được.

Nhưng Chu Tự thì khác, bởi vì hắn tiêu hao rất nhiều sức mạnh chân ngôn, đầu óc choáng váng nên không khó để ngủ.

Ngày mới đến, đồng hồ sinh học của hắn đánh thức hắn dậy đúng giờ, việc đầu tiên hắn làm sau khi mở mắt là quay đầu lại kiểm tra tình trạng của thú non.

Ừm, vẫn đang ngủ.

Không để ý đến nữa, Chu Tự vươn người ra khỏi lều, cũng không vội nhìn đến ba con bò rừng.

Hôm qua trước khi đi ngủ, hắn tạm thời nhờ người đổ một ít nước ngọt vào đĩa gốm cho bọn nó, chỉ cần có nước uống thì mấy ngày không ăn sẽ không chết đói.

Hôm nay tình trạng của hắn rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, hắn có thể cảm thấy đầu óc mình bắt đầu nhanh nhạy lên.

Trong khi ăn sáng, Chu Tự đang cân nhắc tình hình hiện tại, đồng thời vô thức nghĩ đến con Hổ Răng Kiếm mà bọn họ gặp phải trên đường trở về.

“Trước đó chưa từng gặp một con mãnh thú to lớn như thế trong khu vực đó, là mới đến gần đây sao?”

Khi ý nghĩ này xuất hiện, Chu Tự vô thức nghĩ đến mẹ của hổ non, bèn đưa ra một suy đoán...

“Trong quần thể dã thú, khu vực thảo nguyên này vốn là lãnh thổ của mãnh thú, mà mãnh thú lúc còn sống kia, những kẻ săn mồi khác không dám dễ dàng tiếp cận, nhưng hiện tại mãnh thú đó bất ngờ chết đi, vậy nên mãnh thú từ các khu vực khác đã chuyển đến đây?”

Ý nghĩ này của Chu Tự lúc này có thể nói là rất có đạo lý.

Bọn họ hiện đang sống ở khu vực thảo nguyên này nên phải chú ý hơn đến vấn đề này.

Hôm qua khi ăn tối, hắn đã tìm được cơ hội để kể cho các thành viên bộ tộc ở doanh trại Thảo Nguyên về con Hổ Răng Kiếm.

Lúc này phân tích một hồi trong đầu, hắn nhanh chóng cảnh báo mọi người một lần nữa.

Có những con mãnh thú như thế này trong khu vực sinh sống, chắc chắn là mối đe dọa đối với bọn họ.

Sau bữa sáng, Chu Tự vẫn tự cho mình một ngày nghỉ ngơi, đổi một giỏ cỏ khô mới rồi chậm rãi đi đến chỗ ba con bò rừng.

Nếu trên đường về trước đó bọn chúng đã ăn được vài miếng cỏ, thì kể từ khi bị trói ở đây, bọn chúng chưa được ăn một miếng nào cả.

Bọn chúng đã đói lắm rồi, điều ngăn cản bọn chúng ăn lúc này là sự cảnh giác đối với con người trước mặt.

Chu Tự tin rằng nếu hắn đặt thức ăn ở đó rồi quay người rời đi mà không quan tâm đến, sáng hôm sau quay lại thì rất có thể thức ăn trong giỏ sẽ không còn nữa.

Nhưng hắn không muốn làm thế.

Nếu hắn không vội chỉ nuôi một con gì đó đại loại như sủng vật thì không sao cả.

Nhưng vấn đề bây giờ là hắn đang vội!

Vì lý do này, hắn phải tăng tốc độ hiệu suất một cách thích hợp.

Bây giờ nói thẳng là hắn đang muốn dùng thức ăn để gây áp lực buộc ba con bò rừng phải đến gần hắn, thỏa hiệp với hắn.

Tuy nhiên, những con bò rừng này thực sự rất cứng đầu, cả buổi sáng đã trôi qua nhưng chúng vẫn cố chấp.

Cũng may trong khoảng thời gian này bản thân Chu Tự đang dưỡng sức nên không cần lo lắng lãng phí thời gian.

Cùng lúc đó, chỗ hắn đang ngồi có một chiếc lán che nắng đã được dựng sẵn từ trước, sau khi Chu Tự làm một chiếc ghế cho mình bèn ngồi ở đó, đôi mắt khẽ nhắm hờ, đầu óc trống rỗng, trực tiếp tiến vào trạng thái thiền định.

Giữ nguyên trạng thái này, một buổi sáng cứ thế mà lặng lẽ trôi qua.

Trong lúc này, mặc dù bò rừng mẹ có thể trạng khỏe mạnh hơn vẫn có thể trụ vững, nhưng hai con bò rừng non rõ ràng không thể trụ được nữa, bắt đầu ngập ngừng di chuyển về phía giỏ cỏ khô.

Chu Tự chú ý tới động tĩnh thì có từ từ mở mắt, ngoài ra không có hành động gì nữa.

Hai con bò rừng non thấy mắt hắn mở bèn dừng lại một chút, nhưng cuối cùng cũng đi đến chỗ cỏ khô, sau khi ngửi xong là lao đầu vô ăn như hổ đói.

Không cần phải nói, cả hai đều đang đói.

Lúc này, bò rừng mẹ có vẻ mặt phức tạp khi nhìn hai hài tử xui xẻo của mình.

Ban đầu ai cũng không ăn, nó còn có thể nhịn được, còn giờ thì nhịn cái quần gì nữa!

Nhìn ba con bò rừng lần lượt đến gần rồi ăn phần thức ăn của chúng, Chu Tự lộ ra một nụ cười.

Cùng lúc đó, hắn quay sang thành viên Bộ Nông Nghiệp bên cạnh và căn dặn…

- Mấy ngày tới ngươi không cần làm gì khác, chỉ cần làm theo phương pháp này, nhưng ngươi phải chú ý là có người mới có cỏ khô, người đã đi rồi, cho dù chúng có ăn hay không thì cỏ khô đều phải lấy đi! Bọn chúng chỉ có thể được ăn khi có chúng ta ở đây!

Việc thuần hóa bò rừng đòi hỏi rất nhiều thời gian và sức lực, Chu Tự hiển nhiên chẳng có nhiều thời gian đến mức mỗi ngày đều ở đây được!

Mặc dù sức mạnh của chân ngôn còn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng sau một thời gian nghỉ ngơi, hắn đã có năng lượng để hành động rồi, tất nhiên là phải làm việc.

Công việc huấn luyện bò rừng ở đây được giao cho các thành viên của Bộ Nông Nghiệp được phân công ở đây.

Mục đích cốt lõi từ lời căn dặn của hắn lúc này chính là gieo rắc vào trong đầu chúng suy nghĩ có bọn họ là sẽ có đồ ăn, bọn họ đi rồi là đồ ăn cũng sẽ rời đi theo.

Đối với những động vật có thông minh hạn chế, thức ăn là định lượng dễ hiểu nhất, vì vậy nếu muốn huấn luyện chúng, đương nhiên phải bắt đầu từ thức ăn!

Mục tiêu tiếp theo là làm cho ba con bò rừng hoàn toàn quen với sự tồn tại của bọn họ, vừa bỏ cỏ khô xuống sẽ đi tới ăn, không cảnh giác với bọn họ nữa, mục tiêu này hoàn thành rồi sẽ triển khai bước tiếp theo của kế hoạch.

Tất nhiên, để hoàn thành giai đoạn này sẽ mất một khoảng thời gian, vì vậy Chu Tự không nói nhiều, dự định sẽ đợi xác nhận tình hình sau khi trở về từ chuyến đi tiếp theo.

Đúng vậy, sáng mai hắn dự định dẫn Diệp Kinh Hồng và Chu Trọng Sơn ra ngoài bắt bò rừng. Dù sao ở giai đoạn này, hai con bò rừng non chẳng có tác dụng gì, vẫn còn phải nuôi từ từ.

Nhưng ngoài hai con bò rừng non, khả năng vận chuyển mà một con bò rừng trưởng thành có thể mang đến cho bọn họ thật sự rất hạn chế.

Theo suy nghĩ của Chu Tự, bộ tộc của bọn họ phải có hơn mười chiếc xe bò mới đáp ứng nhu cầu hiện tại về khả năng vận chuyển và hiệu suất vận chuyển.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca