TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 147: Một Tiễn Mất Mạng

Trên thảo nguyên, bụi đất bay đầy trời và những tiếng ầm ầm từ xa vang lên phá vỡ sự yên tĩnh của buổi sáng.

Trong làn bụi cuồn cuộn là một đàn Linh Dương chạy điên cuồng.

Không cần nói nhiều cũng biết đâu là khu vực hoạt động chính của đàn Linh Dương.

Linh Dương hoang dã trên thảo nguyên nói chung sẽ không chạy như vậy trừ khi bị thợ săn đuổi theo!

Không có gì ngạc nhiên khi xuất hiện đằng sau đàn Linh Dương là đám thợ săn đang đuổi theo, đó chính là Bán Nhân Mã mà bọn họ từng quan sát trước đó.

Vào lúc này, những tên Bán Nhân Mã đang đuổi theo phía sau dường như không vội tấn công, như thể đang tiêu hao thể lực của đàn Linh Dương.

Gần đến thời cơ, bọn chúng tăng nhanh tốc độ đồng thời rút một mũi tên ra khỏi bao đựng, giương cung chuẩn bị bắn vào con mồi.

Đột nhiên! Một mũi tên từ một hướng khác bay tới, tiếng xé gió sắc bén vụt tới, mũi tên đâm thẳng vào cổ của một con Linh Dương hoang dã!

Trong thoáng chốc máu tươi bắn ra!

Con Linh Dương hoang dã đang chạy điên cuồng đã ngã xuống đất, một tiễn mất mạng!

Tình huống này không chỉ khiến đàn Linh Dương xung quanh giật mình mà còn khiến những Bán Nhân Mã đang đuổi theo chúng cũng giật mình.

Trong cuộc săn đuổi khốc liệt này, rất khó để giết chết con Linh Dương hoang dã đang chạy chỉ bằng một mũi tên.

Một phần là do Linh Dương hoang dã đang di chuyển với tốc độ cao, mặt khác là hiệu quả của cung tiễn ở thời đại này vẫn còn rất hạn chế.

Các Bán Nhân Mã bị mũi tên này làm cho giật mình đã dừng cuộc truy đuổi lại, sau đó nhìn về hướng khác với vẻ mặt nghiêm túc.

Không ai trong số bọn chúng bắn ra mũi tên đó.

Nhìn sang bên kia, một nhóm người do Chu Tự dẫn đầu đang nằm trên bãi cỏ ở phía xa đã lập tức lọt vào tầm mắt của bọn chúng.

Thấy đám người bọn họ đã thành công thu hút sự chú ý của Bán Nhân Mã, Chu Tự trực tiếp lên tiếng hét lên…

- Bọn ta không có ác ý gì với các ngươi, chỉ muốn tìm thủ lĩnh của các ngươi để cùng nói chuyện.

Lúc nói, Chu Tự vẫy ta lên.

Chu Trọng Sơn nhìn thấy vậy, không nói một lời, trực tiếp ra hiệu cho chiến sĩ phía sau đẩy chiếc xe gỗ chở thi thể của Nữ Vương Linh Cẩu lên.

Sau đó, hắn ném thẳng xác của Nữ Vương Linh Cẩu xuống đất.

- Đây là xác của Nữ Vương Linh Cẩu! Cũng là thành ý cho cuộc trò chuyện của ta!

Rõ ràng không có rào cản ngôn ngữ giữa bọn họ và Bán Nhân Mã, chúng nghe hiểu được lời của Chu Tự, sắc mặt của đám Bán Nhân Mã lại thay đổi rõ ràng.

Ánh mắt vô thức tập trung vào thi thể của con Linh Cẩu Nhân đã bắt đầu thối rữa, bốc mùi và không còn nhận dạng được nữa.

Nữ Vương Linh Cẩu đã biến đổi đến mức không thể nhận ra có một phần công lao của đám người Chu Tự.

Dù sao vết thương ban đầu nhìn thoáng qua là bị mãnh thú nào đó cắn chết, như này sẽ không đạt được hiệu quả mà Chu Tự mong muốn.

Vì lý do thế đó, Chu Tự đặc biệt yêu cầu người trong bộ tộc dùng cây Nguyệt Nha Kích để xử lý thi thể của Nữ Vương Linh Cẩu, đồng thời phá hủy vết thương vốn dĩ bị răng nanh cắn, cộng với thi thể thối rửa, giờ đây hoàn toàn không thể biết được Nữ Vương Linh Cẩu đã chết như thế nào.

Nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ có thể thấy Nữ Vương Linh Cẩu chết rất thảm thương.

Ở nơi thảo nguyên này, tộc Bán Nhân Mã và tộc Linh Cẩu Nhân có thể nói là kẻ thù không đội trời chung.

Bình thường vì các nguồn lương thực khác nhau ở xung quanh mà giữa hai bên thường xuyên xảy ra các cuộc xung đột, khi đó thương vong của cả hai bên là điều không thể tránh khỏi, việc này cũng khiến cho mối hận thù giữa hai bên ngày càng tích tụ.

Các Bán Nhân Mã không bao giờ ngờ rằng một ngày thi thể của Nữ Vương Linh Cẩu sẽ bị một nhóm người ném trước mặt mình.

Bán Nhân Mã cũng không phải là ngu ngốc, đối phương bảo đây là thành ý để được nói chuyện, nhưng thi thể của Nữ Vương Linh Cẩu này lại đại biểu cho thực lực của đối phương nhiều hơn!

- Thủ lĩnh, đây là thi thể của Nữ Vương Linh Cẩu thật à?

Một Bán Nhân Mã trong đám nhỏ giọng hỏi thủ lĩnh của bọn chúng.

- Chắc vậy.

Nghe câu hỏi này, thủ lĩnh Bán Nhân Mã rời mắt khỏi cơ thể của Nữ Vương Linh Cẩu nhìn đến thủ lĩnh nhân loại ở phía đói diện, đồng thời nhỏ giọng nói với tộc nhân bên cạnh…

- Xác chết này tuy đã thối rữa hôi hám nhưng hình dáng không thể giả mạo được, đúng là Nữ Vương Linh Cẩu, vả lại mấy nay ngươi không phát hiện bên Linh Cẩu Nhân kia chẳng có hành động gì à?

Nghe thấy điều này, những Bán Nhân Mã xung quanh như bừng tỉnh.

- Bảo sao ta thấy hai ngày nay yên ắng như vậy, hóa ra Nữ Vương Linh Cẩu đã chết rồi! Linh Cẩu Nhân bây giờ chắc đang bận chọn ra Nữ Vương mới rồi, không rảnh quan tâm đến chuyện khác.

Lắng nghe những người trong bộ tộc xung quanh bàn luận, thủ lĩnh Bán Nhân Mã cất cao giọng...

- Ta là thủ lĩnh, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?

Chu Tự nghe xong không nhịn được mà nói thẳng vào vấn đề…

- Hợp tác ! Ta muốn bàn bạc về việc hợp tác với tộc Bán Nhân Mã, cả hai chúng ta đều có hiềm khích với tộc Linh Cẩu Nhân, có chung một kẻ thù, vì vậy ta hy vọng chúng ta có thể hợp lực để giúp nhau phát triển tốt hơn đồng thời cùng liên thủ đối phí với tộc Linh Cẩu Nhân kia! Ngươi thấy sao?

Lời nói của Chu Tự không vượt quá dự đoán của hắn.

Dù sao nếu bên kia muốn đánh nhau với bọn họ thì cũng không cần làm bộ làm tịch như vậy.

Thế nên thủ lĩnh Bán Nhân Mã đành phải thừa nhận lời đối phương nói là có lý.

Xác của Nữ Vương Linh Cẩu và mũi tên vừa rồi đủ để chứng minh thực lực và tư cách hợp tác của đối phương.

Tộc Bán Nhân Mã bọn họ một mình đối đầu với Linh Cẩu Nhân trên thảo nguyên này, sức mạnh tổng thể của cả hai bên chỉ có thể nói là ngang nhau, rất khó có thể nói ai mạnh hơn ai.

Nhưng một khi hợp tác với đám nhân loại rước mặt thì mối đe dọa từ Linh Cẩu Nhân không còn là điều đáng sợ nữa.

Nghĩ đến đây, thủ lĩnh Bán Nhân Mã lại lên tiếng…

- Ta có một vấn đề muốn hỏi, mũi tên vừa rồi là ngươi bắn ra à?

- Là ta bắn, chút chuyện nhỏ này không cần thủ lĩnh bọn ta tự mình ra tay.

Chu Trọng Sơn đứng dậy, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, như thể chuyện xảy ra vừa rồi chẳng phải là chuyện lớn lao gì.

Tình huống này khiến thủ lĩnh Bán Nhân Mã bị ngạc nhiên.

Trong thời đại cường giả vi tôn này, dù là một bộ tộc hay một tộc đàn thì kẻ mạnh nhất chính là thủ lĩnh, quan niệm này có thể nói đã ăn sâu vào tâm trí dân bản địa nơi này.

Thủ lĩnh Bán Nhân Mã thầm tự nhận hắn chưa chắc gì bắn được mũi tên vừa rồi.

Kết quả là người bắn mũi tên đó không phải là thủ lĩnh của phe đối diện, vậy chẳng phải thủ lĩnh bên kia còn mạnh hơn nữa sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng thủ lĩnh Bán Nhân Mã bỗng dậy sóng, thậm chí ánh mắt hắn nhìn về phía Chu Tự cũng thay đổi.

Đối với hành động này, Chu Tự nhếch miệng mỉm cười

Sao hắn có thể không biết đối phương nghĩ gì cho được? Hắn cố tình làm vậy đấy.

Mục đích là gây áp lực tâm lý một cách vô hình cho đối phương.

Từ xa nhìn vẻ mặt căng thẳng của thủ lĩnh Bán Nhân mã, Chu Tự thản nhiên hỏi…

- Đã nghĩ kỹ chưa? Có hợp tác hay không?

Về vấn đề này, làm sao còn có câu trả lời nào khác được?

- Được! Ta đồng ý hợp tác!

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca