TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 146: Hành Trình

- Đậu, đậu xanh!

Ngay lúc đó, toàn thân Chu Tự tê dại ra, hắn bế tiểu gia hỏa đang nằm trên mặt đất lên, sau đó phớt lờ sự vùng vẫy của nó mà dùng ngón tay mở miệng nó ra.

Tuy nhiên, giọt máu như hồng ngọc đó đã hoàn toàn biến mất.

Điều này khiến cho trán Chu Tự nổi lên một đường gân.

Hắn có linh cảm rằng sở dĩ đám Linh Cẩu Nhân không chịu rời đi có lẽ là vì “máu trong tim” đó.

Nhưng hắn không ngờ giọt máu này lại bị “đứa con có hiếu” này nuốt mất.

“Nếu bây giờ mình xẻ nó ra…”

Trong khi Chu Tự đang suy nghĩ điều này, thú non trong tay hắn chỉ nghiêng đầu rồi nằm chổng vó lên trời ngủ thiếp đi.

Sau khi kiểm tra hơi thở của đối phương, trong mắt của Chu Tự toàn bộ là vẻ cạn lời.

“Tiểu gia hỏa này cũng vô tâm ghê ha? Giọt máu đó có thể coi là “máu trong tim” của thân mẫu nó, nói ăn là ăn ngay luôn.”

Lúc này, trong đầu Chu Tự đang nghĩ ngợi điên cuồng, ánh mắt nhìn “đứa con có hiểu” này bằng ánh mắt khó hiểu.

“Thôi bỏ đi, cũng đã ăn rồi, dù có xẻ ra cũng không thể lấy ra được, vừa hay dùng nó làm thí nghiệm, xem thử “máu trong tim” này có tác dụng gì.”

Tiểu gia hỏa không biết mình vừa đi dạo một vòng quỷ môn quan, lúc này vẫn đang ngáy ngủ.

Chu Tự thở dài, nhặt tấm da thú ở bên cạnh lên quấn lấy tiểu tử rồi đặt sang một bên, sau đó ánh mắt lại rơi vào trên thi thể của mãnh thú.

Không nói đến động vật có vú, thậm chí cả con người tự nhận là loài linh trưởng, nếu hài tử từ khi sinh ra đến nay chưa từng nhìn thấy thân mẫu của mình thì về cơ bản nó sẽ không có bất kỳ cảm xúc nào đối với thân mẫu của mình.

Sau khi hiểu ra điều này, Chu Tự đương nhiên không có bao nhiêu suy nghĩ gì nữa về hành động “đứa con có hiếu” vừa rồi của thú non.

Sau đó bọn họ chẳng còn phát hiện bất cứ thứ gì khác trên người mãnh thú nữa.

Sau khi mổ xẻ xong, bọn họ được thu được một lớp da thú và phần khô lâu, còn có lượng lớn thịt làm lương thực.

Thịt không dễ bảo quản trong thời tiết như thế này, sau khi chia đủ cho bữa tối hôm nay, các thành viên trong bộ lạc cũng vội vàng xử lý phần thịt còn lại, ướp với muối để tránh bị hư hỏng hây ra lãng phí.

Khi đến giờ ăn tối, nhờ có thịt do con mãnh thú cung cấp nên mỗi thành viên đều có được một phần thịt rất nhiều.

Nhưng thành thật mà nói, mùi vị của loại thịt này không ngon lắm, hay nói cách khác là khó có thể làm ngon chỉ bằng các dụng cụ nấu nướng hiện nay.

Thớ thịt của nó quá dày, chất béo của nó lại quá ít, tất cả đều là thịt nạt, kết cấu rất thô gây ê răng.

“Thịt này làm thành thịt khô để mài răng cũng ổn đấy.”

May mắn thay, các thành viên trong bộ lạc không kén chọn, sau một ngày mệt mỏi, được ăn uống no nê là may mắn rồi, Chu Tự ngồi trước đống lửa trong gió đêm, bên cạnh là đám người Diệp Kinh Hồng, Lý Sách đang nghe hắn sắp xếp công việc ngày mai.

Trong khoảng thời gian này, đôi mắt của Chu Tự thỉnh thoảng lại quét qua tiểu gia hỏa đang ngủ ngon lành trong da thú.

Tiểu gia hỏa này đã ngủ gần bốn tiếng kể từ khi ăn lấy “máu trong tim”, đến giờ vẫn không có chút dấu hiệu tỉnh dậy nào.

Tuy nhìn vào thời gian thì thấy chưa ngủ lâu lắm.

Nhưng vấn đề là nó đả ngủ cả ngày rồi.

Khi gặp phải tình huống này, Chu Tự hoàn toàn không có kinh nghiệm nên đương nhiên cứ để tiểu gia hỏa này ngủ tiếp, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo hoàn toàn phụ thuộc vào sự may mắn của tiểu gia hỏa này.

Sau một đêm nghỉ ngơi, sáng hôm sau Chu Tự thức dậy đúng giờ do được đồng hồ sinh học nhắc nhở.

Mặc dù hắn đã sử dụng chân ngôn với cường độ cao trong trận chiến ngày hôm qua nhưng hôm nay hắn lại không còn kiệt sức như trước.

Chu Tự tự tin đoán rằng sau khi trải qua nhiều trận chiến, sức mạnh chân ngôn của hắn đã trở nên mạnh mẽ hơn, mà hắn không còn kiệt sức chỉ sau một trận chiến như trước nữa.

Không còn nghi ngờ gì nữa, thực lực của hắn đang dần mạnh lên, cảm giác này càng khiến Chu Tự có thêm động lực.

Về phần tiểu gia hỏa thì vẫn còn đang ngủ, nửa đêm có tỉnh lại giữa chừng hay không hắn cũng chẳng biết.

“Ngủ ghê thiệt chứ, ngủ thì cũng được nhưng nó không thấy đói à? Đã ngủ lâu như vậy còn gì? Hay là liên quan đến giọt máu kia?”

Trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, nhưng Chu Tự cũng không quá bận tâm, nhanh chóng ném vấn đề đi.

Sau bữa sáng, doanh trại Thảo Nguyên nhanh chóng trở nên bận rộn, công tác sau chiến tranh còn lâu mới kết thúc.

Cứ nhìn mấy cạm bẫy bên ngoài mà xem, đó là một cơ sở phòng thủ quan trọng của doanh trại Thảo Nguyên, mấy cái bẫy bị hỏng rồi chẳng phải còn cần đến đào lại lần nữa à?

Hiện tại khối lượng công việc khá lớn.

Cùng lúc đó Diệp Kinh Hồng đã nhanh chóng hành động sau khi nhận được mệnh lệnh của Chu Tự vào sáng sớm.

Về phần bản thân Chu Tự, hiện tại hắn chịu trách nhiệm ngồi trong doanh trại nghỉ ngơi dưỡng sức.

- Thủ lĩnh, những xác Linh Cẩu Nhân này đem vào để đó trước hay xử lý luôn?

Trong trận chiến kia, vì sự hiện diện của cây Nguyệt Nha Kích nên Linh Cẩu Nhân ở phía đối diện chắc chắn bị thương rất nhiều, nhưng tử trận chỉ có bốn con.

Hai người trong số chúng chết trong hố bẫy, trong khi hai con còn lại bị Chu Trọng Sơn và Lý Sách giết chết.

Từ điểm này cũng có thể thấy chênh lệch sức chiến đấu thực tế giữa bọn họ và Linh Cẩu Nhân vẫn còn rất lớn.

Tuy nhiên, khoảng cách này sẽ bắt đầu thu hẹp nhanh chóng kể từ hôm nay trở đi, bởi vì hắn sẽ có thêm bốn bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân vào dưới quyền chỉ huy của mình, chưa kể còn có Nữ Vương Linh Cẩu.

Ngoại trừ Nữ Vương Linh Cẩu tạm thời không xử lý, xác của bốn con Linh Cẩu Nhân còn lại lẽ ra nên được xử lý vào ngày hôm qua.

Nhưng do cần phải xử lý xác con mãnh thú kia gấp nên việc xử lý đã bị hoãn lại cho đến hôm nay.

Vốn dĩ chuyện này không cần phải hỏi, nhưng vì ngày hôm qua thủ lĩnh của bọn họ đã ra lệnh giữ thi thể của Nữ Vương Linh Cẩu lại trước, không nói cách xử lý với xác của bốn con Linh Cẩu Nhân kia, việc này khiến bọn họ có chút bối rối.

Đây là nguyên nhân khiến bọn họ chạy tới hỏi thử xem.

- Xử lý đi.

- Vâng!

Sau khi nhận được lệnh, các thành viên liên quan trong doanh trại nhanh chóng bận rộn.

Đến gần giữa trưa, Diệp Kinh Hồng vội vàng trở về doanh trại báo cáo với Chu Tự.

Chu Tự nghe xong bèn gật đầu.

- Hôm nay nghỉ ngơi sớm để hồi phục sức lực, chúng ta sẽ chính thức khởi hành vào sáng mai.

- Vâng!

Đêm trôi qua, Chu Tự tỉnh dậy sau giấc ngủ trọn vẹn ngày hôm qua, một đêm ngon giấc khiến trạng thái tinh thần của hắn tốt hơn trước đó.

Hiện giờ hắn gần như có thể cảm nhận được mình đã khôi phục ít nhất khoảng sáu mươi phần trăm sức lực, đủ để ứng phó một trận chiến quy mô nhỏ.

Sau bữa sáng, mười một chiến sĩ đứng đầu là Chu Trọng Sơn đã sẵn sàng lên đường.

Mặc dù vết thương trong trận chiến ngày hôm kia không nghiêm trọng nhưng trên cơ thể mỗi người đều có nhiều vết móng vuốt ghê người, da thịt ai ai cũng đều có vết thương, lúc này hẳn là vẫn chưa thể nào khỏi hẳn được.

Nhưng sau khi nghe tin có nhiệm vụ, để lại hai người vẫn đang nằm gãy xương, mười một chiến sĩ còn lại vẫn đứng dậy không nói một lời.

Nhìn vẻ mặt kiên quyết của bọn họ, Chu Tự hài lòng gật đầu.

- Xuất phát!

Theo mệnh lệnh của Chu Tự, hành động này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ sự phát triển của bộ tộc, thậm chí cả thế cục của một số khu vực thảo nguyên sẽ được triển khai!

Cả nhóm mang theo quyết tâm bắt đầu cuộc hành trình sau khi mặt trời mọc!

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca