TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 144: Hao Tổn

Vào lúc đó, Chu Tự cảm giác được một sinh mệnh đang sinh ra trong tay mình, trên mặt không tự chủ được hiện lên một nụ cười.

Nhưng sau khi nhận ra một số rắc rối sắp xảy ra, hắn nhanh chóng trở nên u ám trở lại.

Ví dụ như thú non mới sinh này phải bú sữa mẹ, bọn họ nuôi kiểu gì?

Đồng thời, dựa theo tập tính gian xảo của đám Linh Cẩu Nhân,

Rất có thể là do con mãnh thú này vì mang thai nên yếu đi.

Trong khi Chu Tự đang suy nghĩ về điều này, bốn móng vuốt nhỏ của thú non đã bắt đầu cào vào hắn.

Tốt lắm, tiểu tử này tuy rằng chỉ nặng năm sáu cân nhưng khi móng vuốt chạm vào da thịt vẫn rất đau đấy.

Thấy vậy, Chu Tự liền cởi mảnh da thú đang mặc trên người ra, sau đó quấn quanh thú non lại.

Thời tiết này khiến người ta chỉ muốn lột một lớp da xuống, cởi trần cũng

Nhìn thú non được bọc trong da thú, bốn chân không thể duỗi thẳng theo ý muốn nên đã yên lặng hơn.

Trong lúc đó, thú non vừa “rên rỉ” vừa từ từ mở đôi mắt ra nhìn vào Chu Tự đang ôm mình trong tay, nó thế mà không ư hử gì nữa, một đôi mắt to tròn màu xanh xám cứ nhìn chằm chằm Chu Tự, cũng không biết đang nhìn cái gì nữa.

Sau khi nhìn nhau một lúc, Chu Tự di chuyển tầm mắt đi, nhìn về hướng bọn họ vừa đi tới.

Chỉ có một vài thành viên của đội vận chuyển xuất hiện trong tầm nhìn, đẩy những chiếc xe gỗ đi tới bên này.

Mặc dù trước đó không chắc mình có tìm được con mãnh thú này hay không nhưng vẫn gọi các thành viên trong đội vận chuyển đi theo phía sau với tâm thế lo trước khỏi họa.

Bây giờ đã phát huy được tác dụng rồi.

Để Chu Trọng Sơn và Diệp Kinh Hồng đi lên hỗ trợ, bọn họ phải mang thẳng nó quay về rồi.

Dù sao, xét theo hành vi trước đây của loài Linh Cẩu Nhân, thi thể này có thể có chút vấn đề.

Nếu không, khi con mãnh thú rơi vào bẫy của bọn họ, bọn chúng có thể rời ngay, không nhất thiết phải sống chết với nó.

Mục đích của cuộc chiến rất có thể là vì cái xác này.

Về phần thi thể này có gì đặc biệt…

Vậy thì phải mang về doanh trại rồi từ từ ngâm cứu.

Con mãnh thú này to đến nỗi chất lên xe đẩy đi mà vẫn rất tốn sức, khi bọn họ trở về doanh trại thì mặt trời đã gần lặn. Sau chuyến đi, mọi người đều kiệt sức và đổ mồ hôi như mưa, ngay cả Chu Tự cũng không ngoại lệ.

Thú non được hắn bọc trong da thú bị trói trong lòng hắn lại đang ngủ ngon lành, điều này khiến Chu Tự không khỏi lộ ra nụ cười mỉm.

“Rất muốn tát một cái cho nó tỉnh dậy ghê.”

Đương nhiên, hắn chỉ nghĩ vui mà thôi, cho dù mệt đến mức thở hổn hển thì hắn cũng sẽ không dày vò một tiểu tử như vậy.

Bên doanh trại này, Chu Tự trước khi rời đi đã sắp xếp sơ bộ nhiệm vụ, dưới sự chỉ huy của Lý Sách, một số công việc sau chiến tranh giờ đây đã được thực hiện một cách có trật tự.

Khi bọn họ mang theo xác của con mãnh thú trở về, chắc chắn đã thu hút sự chú ý của mọi người trong bộ tộc.

Vì những Linh Cẩu Nhân đã truy đuổi con mãnh thú này trước đây nên hầu hết các thành viên bộ tộc trong doanh trại Thảo Nguyên đều đã nhìn thấy qua nó.

Nhưng trước đó dù sao cũng khoảng cách khá xa, nào giống như hiện tại.

Mặc dù con mãnh thú đã biến thành một xác chết nhưng kích thước khổng lồ của nó vẫn khiến các thành viên trong bộ tộc bị bất ngờ.

- Thủ lĩnh, chúng ta nên làm gì với xác của con mãnh thú này?

Sau khi trở về doanh trại, Lý Sách với tư cách là người chịu trách nhiệm quản lý doanh trại và sắp xếp nhân lực đã vội vàng bước tới hỏi.

Chu Tự tự nhiên hiểu ý của Lý Sách.

Bây giờ đang là giữa hè, khí hậu nóng bức, một xác chết như thế này qua một khoảng thời gian nữa sẽ sớm thối rữa nếu không được xử lý kịp thời.

- Tìm vài người giỏi trong doanh trại, tăng tốc động tác xử lý nó, hãy cẩn thận, xác của con mãnh thú này có thể có điều gì đó đặc biệt…

Lúc nói tới đây, Chu Tự bỗng nhiên dừng lại.

- Thôi được rồi, ta đứng bên cạnh xem vậy.

Mặc dù trước đây hắn vừa mới cứu thú non này khỏi bụng con mãnh thú này, nhưng điều đó không đại biểu cho việc hắn sẽ nương tay với nó.

Nếu không có bất ngờ gì, con mãnh thú này rất có thể sẽ trở thành thức ăn trong miệng bọn họ.

Chu Tự dù sao cũng không có gánh nặng tâm lý nào, dù sao ở thời đại này chính là như vậy, một đống thịt lớn và một lớp da lớn như vậy không thể lãng phí được.

Về phần thú non này…

Thành thật mà nói, hắn vẫn chưa nghĩ ra cách nào để nuôi nó này, vào lúc nguy cấp, hắn đào đâu ra sữa cho tên nhóc này?

Chu Tự lúc này đang suy nghĩ xem có thể nghiền cá hoặc thức ăn khác thành bột nhão xem nó có ăn hay không.

Nếu tiểu tử này không ăn, hoặc vô tình bị chết thì chỉ có thể coi như bữa cơm đó mình có thêm món vậy.

Trước khi xuyên qua, có thể hắn đã có chút đồng cảm khi thấy những sư tử non dễ thương đến thế nào, nhưng bây giờ hắn gần như không còn chút đồng cảm nào

Dù sao thì hiện thực cũng đã như vậy, có lúc con người cũng nên học cách chấp nhận sự thật thay vì cứ băn khoăn về nó.

Trong khi Chu Tự vừa suy nghĩ, vừa nhìn thợ giỏi phụ trách xử lý thi thể yêu cầu đội vận chuyển giúp chuyển thi thể sang một không gian trống ở một bên.

Lý Sách trong khoảng thời gian này cũng không có nhàn rỗi, hắn đứng gần đó nhanh chóng báo cáo cho Chu Tự thương vong nơi này…

- Mười lăm chiến sĩ đi cùng chúng ta đều bị thương nhưng không có tử vong, trong đó có bốn người trọng thương hiện đang được chữa trị.

-Trong số ba mươi người ở doanh trại Thảo Nguyên, có tám người chết và sáu người bị thương nặng, còn lại cũng đều bị thương.

Lý Sách nói với giọng điệu nghiêm túc, ở thời đại này, trọng thương cơ bản tương đương với tử vong, đặc biệt là ở doanh trại Thảo Nguyên có gần một nửa thành viên bị thương, đợt chiến đấu này bọn họ bị tổn thất nghiêm trọng!

Sau khi nghe báo cáo, Chu Tự hít một hơi thật sâu.

Vào thời điểm này, dù là từ góc độ tình cảm hay góc độ tổn thất của bộ tộc bọn họ, báo cáo này cũng đủ khiến hắn cảm thấy nặng nề.

Trong các trận chiến giữa các bộ tộc trước đây, do sức mạnh vũ khí có hạn nên những tình huống như thế này về cơ bản không xảy ra.

Đây cũng là lần đầu tiên Chu Tự nhận được tin báo có thương vong.

Từ từ thở ra, Chu Tự bình tĩnh lại, trầm giọng nói:

- Xếp thi thể của các huynh đệ chết trận ra hết bên ngoài bộ tộc đi.

Nói đến đây, Chu Tự quay đầu đồng hồ mặt trời được lắp trong doanh trại, sau đó lại nói.

- Sau hai khắc nữa, trừ những người mất khả năng lao động, mọi người sẽ tập trung tại đó để hỏa táng cho những thi thể này.

- Thủ lĩnh, hỏa táng là gì?

- Chính là đốt thi thể, một khi thi thể thối rữa rất dễ sinh ra vi trùng, đốt là cách tốt nhất để an táng.

Mặc dù đám người Lý Sách không biết “hỏa táng” đó là gì, nhưng vì bộ tộc của bọn họ từ lâu đã thành lập bộ phận y được, cũng đề xuất khái niệm “bệnh tật” nên bọn họ vẫn biết đôi điều về “vi trùng”.

Vậy thế nên bọn họ dường như không phản đối nhiều việc hỏa táng.

Sau khi hiểu “hỏa táng” là gì, Lý Sách gật đầu rồi chạy đi thu xếp.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca