TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 145: Một Giọt Máu

Hai khắc là khoảng gần ba mươi phút, trong khoảng thời gian ba mươi phút ngắn ngủi này, Chu Tự lần lượt nhận được tin dữ, những thành viên bộ tộc bị thương nặng lần lượt ra đi…

Thật ra hắn đã chuẩn bị tâm lý sẵn đối với kết quả này.

Mặc dù hắn đã thành lập bộ phận y dược từ lâu, nhưng trình độ y dược ở thời đại này vẫn còn quá kém, những người kia lại bị thương nặng.

Trong số những bệnh nhân bị thương nặng, gãy xương chỉ có thể coi là vết thương nhẹ, một số người bị đứt tay đứt chân, thậm chí có người bị móng vuốt của Linh Cẩu Nhân kéo cả ruột ra ngoài.

Mặc dù là bộ y dược nhưng bọn họ nào đã từng gặp tình huống này trước đây đâu?

Nhìn những bệnh nhân bị thương nặng này, ai nấy đều choáng váng.

Trước đây, nếu chuyện này xảy ra trong bộ tộc, bọn họ sẽ chỉ nằm chờ chết, hoặc thẳng thừng cho đối phương cái chết thanh thản.

Bây giờ bảo bọn họ đi cứu? Như này bọn họ cứu kiểu gì đây?

Khi đó, Chu Tự đã đoán trước tình huống này nên đã đi trước đến bộ y dược một chuyến rồi.

Ruột lòi ra bên ngoài? Nhét vào trong lại! Gãy xương? Tìm thấy vị trí rồi thì dùng tấm ván gỗ cố định lại! Không có tay hay chân? Băng bó lại cầm máu trước!

Vào thời điểm đó, hắn đã thực sự đẩy bộ não hiểu biết hiện đại của mình đến giới hạn, đưa ra các biện pháp đối phó trong nhiều tình huống khác nhau.

Nhưng suy cho cùng, hắn không phải là sinh viên y khoa, hay nói thẳng hơn thì dù có là sinh viên y khoa, hắn có lẽ cũng không thể làm được gì trong điều kiện y dược như vậy.

Theo trình độ y học hiện tại của họ, việc có thể điều trị vết thương cho những người bị thương nhẹ, ngăn họ chết do nhiễm trùng vết thương đã là một tiến bộ rất lớn.

Tổng cộng có mười bệnh nhân bị thương nặng, lúc này có tám người đã chết, chỉ còn lại hai người vẫn đang bất tỉnh.

Theo báo cáo, hai người này là chiến sĩ do hắn huấn luyện ra, vết thương của bọn họ là gãy xương, trong số mười tám bệnh nhân bị thương nặng, bọn họ được coi là hai người có khả năng sống sót cao nhất.

Đè xuống những cảm xúc trong lòng, để tâm trí bạn trở lại hoạt động bình thường.

“Mười sáu người…”

Đây là số lượng thành viên bộ tộc mà hắn đã mất lần này, con số này đã vượt quá một nửa dân số ban đầu của doanh trại Thảo Nguyên, không phải là một con số nhỏ.

Sau này, doanh trại Thảo Nguyên của hắn chắc chắn sẽ phải tiếp tục được duy trì, việc chuyển một nhóm người như vậy từ các doanh trại khác để bù đắp cho sự mất mát dân số ở doanh trại Thảo Nguyên cũng rất rắc rối.

Dù sao vào thời điểm này, doanh trại Hắc Nguyệt và doanh trại Diêm Hồ đều không có đủ nhân lực.

Tiếp tới hắn lại phải đối mặt với một vấn đề khác đó là tổn thất binh lực.

Lần này toàn bộ mười lăm chiến sĩ dưới quyền đều bị thương, trong đó có bốn người bị thương nặng, hai người còn lại bị gãy xương, muốn khôi phục hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Nói cách khác, ngay cả khi hai người đó sống sót, bọn họ cũng có thể không thể tiếp tục tòng quân nữa, điều này cũng khiến số lượng chiến sĩ dưới quyền của hắn giảm xuống chỉ còn mười một người.

Tình huống này đã đủ để khiến hắn cảm thấy đau đầu.

Ngay lúc hắn đang buồn bực, Lý Sách vội vàng chạy tới.

- Tộc trưởng, chuyện hỏa táng đã chuẩn bị xong, thời gian cũng sắp đến rồi.

Chu Tự nghe vậy gật đầu, sau đó xốc lại tinh thần, đi theo Lý Sách ra bên ngoài doanh trại..

Tại thời điểm này, tất cả các thành viên bộ tộc có thể đến được đều đã tập trung ở bên ngoài doanh trại.

Chu Tự vừa đi tới, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào hắn.

Sau khi điều chỉnh tâm trạng, Chu Tự bước tới trước mặt mọi người, ánh mắt quét qua vẻ mặt của tất cả thành viên, hắn có thể cảm nhận được tâm trạng của bọn họ đều nặng nề, thậm chí không khí cũng trở nên ngột ngạt.

- Hôm nay chúng ta đã mất đi mười sáu huynh đệ!

Âm thầm hít một hơi thật sâu, giọng Chu Tự đầy tức giận nhưng cũng đầy đau buồn, thu hút sự chú ý của mọi người.

- Bọn họ đã hy sinh để bảo vệ bộ tộc và quê hương của chúng ta!

- Bọn họ sẽ không hy sinh vô ích, bọn họ hy sonh mạng sống của mình cho bộ tộc và những người đang sống như chúng ta, đã đặt nền móng lên thảo nguyên này biến nó trở thành nền tảng cho sự phát triển trong tương lai của bộ tộc chúng ta! Mà tinh thần của bọn họ sẽ luôn sống mãi trong trái tim chúng ta!

Sau một bài phát biểu đơn giản, Chu Tự đã nhận lấy ngọn đuốc từ tay Lý Sách rồi tự mình đốt.

Các đồ dễ cháy đã được bố trí bên dưới khiến ngọn lửa nhanh chóng bốc cháy, đưa bọn họ đi hành trình cuối cùng với ngọn lửa dữ dội này.

Sau khi đốt thi thể thành tro, Chu Tự ra hiệu cho mọi người thu thập tro, cho vào chậu đất sét rồi chôn ở bãi đất trống bên ngoài doanh trại.

Sau đó tìm thấy một mảnh gỗ thích hợp rồi khắc tên của mười sáu thành viên bộ tộc ở một mặt, mặt kia có viết rằng bọn họ phải đã hy sinh anh dũng với Linh Cẩu Nhân trong trận chiến bảo vệ doanh trại!

Trở lại doanh trại, mọi người còn sống đều có việc phải làm, không có thời gian để đắm chìm trong nỗi buồn.

Đám tang đơn giản đó đã cho phép bọn họ bộc lộ cảm xúc ở một mức độ nhất định, giờ đây mọi người đều giữ vững tinh thần mà đắm chìm trong công việc trước mắt.

Khi trời còn chưa tối, một số thợ giỏi trong bộ tộc mồ hôi đầm đìa xử lý xác của con mãnh thú kia.

Chu Trọng Sơn trước đó đã mổ bụng để giải thú non trong bụng mãnh thú, đây cũng xem như làm được nửa phần việc rồi, phần công việc còn lại bọn họ làm khá gọn gàng.

Chu Tự ngồi gần đó theo dõi toàn bộ quá trình.

Trong khoảng thời gian này, thú non trong tay chắc hẳn đã ngủ đủ rồi nên bắt đầu vùng vẫy.

Thấy vậy, Chu Tự bèn đặt nó xuống đất.

Lúc này bốn chân của thú non vẫn còn rất mảnh mai, sau khi Chu Tự đặt nó xuống, động tác trườn trên mặt đất của nó có chút run rẩy.

Đôi chân trông gầy gò đến mức không thể nâng đỡ cho cơ thể chút nào.

Thấy vậy, Chu Tự cứ để cho nó bò, coi như là rèn luyện thân thể, xét theo tình trạng của tiểu tử này thì bò không được bao xa.

Với suy nghĩ này, ánh mắt của Chu Tự lại rơi vào trên cơ thể con mãnh thú.

Lúc này, một số thợ giỏi đang lấy nội tạng của con mãnh thú ra.

Trước đây những động vật nhỏ đó có thể rút toàn bộ nội tạng của chúng ra trong một lần mà không cần mất chút sức nào.

Nhưng con mãnh thú này thì khác, nó quá lớn và nội tạng dính chặt vào nhau nên họ phải dùng tới một cây Nguyệt Nha Kích để cắt bỏ nội tạng.

Khi cắt trái tim, cũng không biết có phải do cây Nguyệt Nha Kích quá lớn hay không mà chỉ quẹt một đường đã cắt trái tim làm đôi.

Thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát, bọn họ chỉ ném trái tim sang một bên mà thôi.

Nhưng điều mọi người không ngờ tới là từ trái tim bị cắt làm đôi, một giọt máu như hồng ngọc tràn ra từ đó, chậm rĩa trượt xuống từ chỗ vết cắt.

Hoàn toàn có thể nhìn thấy bằng mắt thường, kết cấu của giọt máu này hoàn toàn khác với máu thông thường, thậm chí còn khác với máu mà con mãnh thú khổng lồ này đã chảy ra trước đó.

Đôi mắt sắc bén của Chu Tự lập tức nhìn thấy giọt máu này, phản ứng đầu tiên của hắn là lao tới bắt lấy.

Không ngờ tiểu gia hỏa đang run rẩy kia ngay lập tức bò trườn tới, thậm chí không thể đi đứng đàng hoàng kia xuất hiện trong tầm nhìn của hắn, sau đó há miệng uống giọt máu đó vào.

- Đậu, đậu xanh!

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca