TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 142: Qua Lát Nữa Rồi Đi

Những chiếc răng sắc nhọn lập tức đâm xuyên da thịt khiến một lượng lớn máu chảy ra từ vết thương. Cảm nhận được cái chết đang đến gần, Linh Cẩu Nhân bị mãnh thú cắn đó bắt đầu vùng vẫy điên cuồng.

Trong khoảng thời gian này, bốn Linh Cẩu Nhân nữa từ bãi cỏ xung quanh lao thẳng về phía con mãnh thú kia, cố gắng cứu lấy đồng tộc đang bị cắn.

Đối mặt với tình huống này, con mãnh thú tỏ ra hung dữ vẫn cắn chặt lấy con Linh Cẩu Nhân lắc đầu liên tục, đồng thời dùng lực lao mình về phía bốn con Linh Cẩu Nhân đã mai phục ở bụi cỏ xung quanh.

Khí thế hung hãn đến mức bốn con Linh Cẩu Nhân đồng loạt lùi chân, không dám lại gần.

Trong quá trình này, con Linh Cẩu Nhân bị mãnh thú cắn đang không ngừng chảy máu, sức vùng vẫy của nó ngày càng yếu đi, miệng mấp máy vài lần, một lượng lớn bọt máu không ngừng tràn ra từ miệng đồng thời phát ra một tiếng rên rỉ như đang cầu xin.

Nhưng con mãnh thú chẳng những không có lòng tốt mà thậm chí còn cắn mạnh hơn một chút, nó thậm chí còn có những động tác tương tự như nghiến răng khiến máu trong miệng tràn ra càng nhiều thêm.

Nhìn từ xa, con mãnh thú cắn Linh Cẩu Nhân kia làm cho máu liên tục tràn ra từ khoang miệng rồi chảy xuống dưới như tạo thành một thác máu nhỏ.

Khi Linh Cẩu Nhân bị nó cắn đã hoàn toàn không còn sự sống, con mãnh thú ném xác nó sang một bên như cỏ rác.

Xác chết “ầm” một cái rơi xuống đất, chỉ thấy đầu của Linh Cẩu Nhân nghiêng hẳn sang một bên trông rất ghê sợ, từ cổ, vai đến ngực đã bị hàm răng sắc nhọn của con mãnh thú cắn thủng thành cái lỗ.

Đặc biệt là chỗ trên cổ bị răng nanh mạnh nhất của mãnh thú đâm thẳng vào gây ra vết thương chí mạng.

Cái chết của Linh Cẩu Nhân này khiến những con Linh Cẩu Nhân xung quanh hoang mang chạy tán loạn.

Mãnh thú thấy thế đã gầm lên rồi đuổi theo.

Thấy tình hình này, bốn con Linh Cẩu Nhân lập tức bỏ chạy khắp hướng, trong lúc đó cũng hú lên giống như đang thông báo cho các tộc nhân khác.

Khi Chu Tự đang bị thế tiến công vào doanh trại Thảo Nguyên của Linh Cẩu Nhân ép cho lùi bước chuẩn bị lên bè chạy trốn kia bất chợt nghe thấy hú lên đó mà ngây ngẩn cả ra.

Kẻ thù mất hết ý chí chiến đấu chỉ trong nháy mắt, chớp mắt cái đã biến đâu mất dạng, chỉ còn lại những thành viên bộ tộc do Chu Tự đứng đầu, nhìn doanh trại Thảo Nguyên vì xảy ra trận chiến mà rối tung rối mù…

Chu Tự thực sự không ngờ tới tình huống này.

Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, bọn họ cũng đã thành công thoát một kiếp.

Trong khi vội vàng ra lệnh bắt đầu công tác sau chiến tranh, Diệp Kinh Hồng cũng nhân cơ hội báo cáo một số tình huống lúc đó cho Chu Tự.

- Mãnh thú đó rơi vào bẫy của chúng ta?

Chu Tự nghe vậy bèn lộ ra vẻ vi diệu.

“Tiếng gầm của con mãnh thú lúc đó dường như không phát ra từ chỗ cái bẫy mà là một mãnh con thú khác đến từ phía sau, còn là…”

Nghĩ đến điều này, Chu Tự ngay lập tức tỏ thái độ…

- Đến chỗ bẫy nhìn trước.

- Thủ lĩnh đi theo ta.

Nói xong, Diệp Kinh Hồng đi trước dẫn đường, doanh trại thảo nguyên có quy mô không lớn, cả đám người tăng nhanh bước chân đã nhanh chóng tới chỗ cạm bẫy bên kia.

Diệp Kinh Hồng đi phía trước nên đương nhiên nhìn thấy trước, sau đó vẻ mặt thay đổi.

Chu Tự trong mắt nhìn thấy cảnh tượng này cũng không nghĩ nhiều mà đi về phía bẫy hố xem xét thử.

Lúc này, trong bẫy không có gì cả, chỉ có vết máu trên cọc gỗ dưới đáy bẫy nằm lặng im như minh chứng cho chuyện đã xảy ra trước đó.

- Con mãnh thú đó thực sự không phải là thứ bình thường, con vật bình thường rơi vào bẫy này bị cọc gỗ ở phía dưới đâm xuyên qua, cho dù không chết tại chỗ thì cũng chỉ nằm chờ chết, mà con mãnh thú này chẳng những không chết thậm chí còn có thể chạy trốn…

Lúc đang nói chuyện, Chu Tự đã mở ra “Động Sát Chi Nhãn”.

Được “Động Sát Chi Nhãn” tăng thêm sức mạnh nên tầm nhìn và khả năng quan sát của hắn đã được cải thiện rất nhiều, hắn nhìn thoáng qua những vết máu bên ngoài.

- Đi theo ta.

Đi theo vết mau do Chu Tự dẫn đầu, nhóm người lần theo manh mối và nhanh chóng phát hiện ra thi thể của Linh Cẩu Nhân đã bị mãnh thú cắn chết trước đo.

Dựa vào tình hình lúc đó tiến hành phân tích cùng suy đoán phù hợp, Chu Tự có thể nhanh chóng đưa ra kết luận.

“Tiếng gầm lúc đó hẳn là mãnh thú thoát khỏi bẫy rồi chiến đấu với con Linh Cẩu Nhân này.”

Trong khoảng thời gian này, Diệp Kinh Hồng cũng không hề nhàn rỗi, mọi sự chú ý của hắn đều tập trung trên dấu chân xung quanh.

- Thủ lĩnh, nhìn dấu chân này đi, lúc đó ở đây không chỉ có một con Linh Cẩu Nhân này.

- Đám khốn kiếp này hèn hạ vô cùng, đoán là trong hoàn cảnh ở đó, bọn chúng cũng mai phục một bộ phận chiến lực ở trong bụi cỏ sẵn rồi.

Nghe nói như thế, cho dù là Diệp Kinh Hồng hay là Chu Trọng Sơn đi theo bên cạnh đều lộ vẻ mặt hoàng sợ.

Sau trận chiến này, có thể nói bọn họ đã trực tiếp trải nghiệm sự chênh lệch về lực chiến giữa bọn họ và đàn Linh Cẩu Nhân.

Sức chiến đấu của bầy Linh Cẩu Nhân mạnh hơn rất nhiều so với những gì bọn họ tưởng tượng, nếu đối thủ thực sự ra tay toàn lực thì tình hình lúc đó sẽ chỉ càng tệ hơn mà thôi.

Nhưng nghĩ từ một góc độ khác, bản chất xảo quyệt và đa nghi của Linh Cẩu Nhân cũng quyết định hành vi của bọn chúng khó mà dốc hết toàn bộ sức lực của mình được.

- Trọng Sơn, Kinh Hồng, hai ngươi kéo thi thể đến đây cho ta xem thử.

- Thủ lĩnh, chúng ta không đuổi theo mãnh thú kia trước sao?

Sau khi nhận được mệnh lệnh, Diệp Kinh Hồng tuy hỏi câu hỏi này nhưng hắn vẫn làm theo mệnh lệnh của thủ lĩnh.

- Không vội, không vội.

Chu Tự cũng không vội vã đi tìm con mãnh thú kia.

Con mãnh thú kia rõ ràng chẳng phải loài hiền lành gì, đồng thời còn chưa biết bản chất của đối thủ, bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến nên không cần phải vội vàng tự tìm rắc rối cho mình vào lúc này làm chi.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là bọn họ sẽ hoàn toàn bỏ qua cho nó.

Nhìn vẻ nghi ngờ trong mắt Diệp Kinh Hồng và Chu Trọng Sơn, Chu Tự kịp thời bổ sung.

- Lát nữa chúng ta sẽ đi.

Tuy nhiên, lời nói của hắn khiến cả hai càng bối rối hơn.

Thấy vậy, Chu Tự chậm rãi giải thích…

- Con mãnh thú đó rất mạnh, lát nữa chúng ta mới đi, nếu tình trạng con mãnh thú đó tốt hơn chúng ta tưởng tượng, khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để nó chạy xa, chúng ta đã tránh được rủi ro thành công, không cần phải đối đầu với nó.

- Mặt khác, nếu con mãnh thú đang trong tình trạng suy yếu thì khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để làm nó càng yếu thêm, khi chúng ta đến nơi, cho dù nó không bị thương nặng thì chúng ta vẫn có thể dễ dàng hạ gục nó, tránh được rất nhiều rắc rối.

- …

Nghe thủ lĩnh của họ giải thích, Diệp Kinh Hồng và Chu Trọng Sơn không biết phải nói gì.

Sự tỉ mỉ trong suy nghĩ của thủ lĩnh hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca