TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 141: Giết! (hạ)

- Giết!

Tiếng “giết” gầm lên, không chỉ để khích lệ bản thân mà còn để tăng cao sĩ khí của mười lăm chiến sĩ này!

Đã đến đây đối đầu với những Linh Cẩu Nhân này rồi, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần mạo hiểm mạng sống của mình!

Cây Nguyệt Nha Kích rất sắc bén, chỉ vừa đụng tới thôi đã mạnh mẽ xuyên thẳng nương theo lực đẩy, mũi giáo ở phần đầu phía trước lao thẳng tới khiến Linh Cẩu Nhân kia đã nhuộm đầy máu tươi.

Sự tồn tại của cự mã đã ngăn chặn việc tàn sát điên cuồng của đàn Linh Cẩu Nhân, dưới sự chỉ huy của Chu Tự, những chiến sĩ dựa vào chiều dài của thanh Nguyệt Nha Kích để phân định khoảng cách sống chết!

- Giết! Giết! Giết!

Mỗi chữ “giết” gào lên, là những cây Nguyệt Nha Kích trong tay các chiến sĩ đâm ra liên tục, mà mỗi chữ “giết” là một tín hiệu tấn công, việc này khiến thế công của bọn họ vô cùng khốc liệt và gọn gàng.

Quá trình huấn luyện lâu dài đã giúp bọn họ có thể chất khác biệt với những thành viên bộ tộc bình thường, mỗi cú đâm của Nguyệt Nha Kích đều có trọng tâm ổn định và sức lực đầy đủ.

Dưới sự bảo vệ của cự mã, mười lăm chiến sĩ tận dụng mọi cơ hội để phát huy chiến lực của mình với hy vọng có thể gây thương vong cho đàn Linh Cẩu Nhân ở phía đối diện trong thời gian ngắn nhất!

Hiệu quả rõ ràng ở trước mắt, ngay cả Linh Cẩu Nhân da dày cũng không thể chịu được mười lăm thanh Nguyệt Nha Kích sáng bóng kia.

Dẫn đầu bởi Chu Trọng Sơn cộng với Chu Tự chỉ huy nên mục tiêu tấn công của bọn họ rất rõ ràng, thường là ba đến năm người phối hợp cùng nhau tấn công một con Linh Cẩu Nhân.

Về cơ bản, một lượt công kích có thể khiến một con Linh Cẩu Nhân nhận đầy vết thương.

Trong khoảng thời gian này, ba mươi thành viên của doanh trại Thảo Nguyên do Diệp Kinh Hồng đứng đầu chắc chắn sẽ không nhàn rỗi, bọn họ lập tức đổi vũ khí thành cốt thương và đi theo mười lăm chiến sĩ, có ý định nhờ lực phòng ngự của cự mã để chống lại sự xâm lược của những Linh Cẩu Nhân.

Tuy nhiên, so với những chiến sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, hiệu quả chiến đấu của các thành viên bộ tộc bình thường vẫn còn hạn chế.

Trang bị của bọn họ kém lại phối hợp rất lộn xộn, bọn họ khó có thể phát huy tối đa hiệu quả chiến đấu tổng thể thông qua phối hợp ăn ý như các chiến sĩ được.

Nhưng toàn bộ doanh trại không thể chỉ để mười lăm chiến sĩ này bảo vệ thôi được.

Vào thời điểm này, các tuyến phòng thủ do các thành viên bộ tộc bình thường đảm nhiệm đã hoàn toàn trở thành điểm yếu trong phòng thủ của doanh trại bọn họ.

Với một âm thanh trầm đục, những cự mã được triển khai ở đó đã bị đàn Linh Cẩu Nhân lao tới làm cho lật nhào.

Bỏ qua những khô lâu binh đang bám trên người cố gắng kéo mình xuống, lũ Linh Cẩu Nhân lao vào các thành viên trong bộ tộc như những con thú dữ vồ lấy con mồi.

Những móng vuốt sắc nhọn rơi xuống dưới một lực lượng mạnh mẽ khiến thân thể của những thành viên bộ tộc đó trước mặt Linh Cẩu Nhân giống như tờ giấy mỏng manh, dễ dàng xé nát máu thịt thậm chí toàn bộ cơ thể của bọn họ!

Máu nóng bắn tung tóe trên mặt kẻ thù, mùi máu hăng nồng lúc này biến thành chất kích thích chết người nhất, không ngừng kích thích mọi dây thần kinh của đám Linh Cẩu Nhân, khiến tình trạng của bọn chúng dần trở nên điên loạn!

Một chỗ bị chọc thủng đã khiến toàn bộ trận chiến bị ảnh hưởng vì tuyến phòng thủ của doanh trại họ đã bị xé toạc, một lượng lớn Linh Cẩu Nhân tràn thẳng vào doanh trại của bọn họ qua khe hở.

Lúc này, đám khô lâu binh mang theo từ thôn trang Hắc Nguyệt bên kia tới vừa kịp lúc, Chu Tự nhanh chóng huy động những khô lâu binh này để ngăn cản, bắt mắt nhất trong đám đó chính là bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân kia.

Linh Cẩu Nhân sống do có cơ bắp và mô lông khỏe nên trông to lớn hơn nhiều so với khô lâu Linh Cẩu Nhân, điều này khiến khô lâu Linh Cẩu Nhân khi đối đầu với bọn chúng lại chẳng có ưu thế nào về mặt hình thể cả.

So với Linh Cẩu Nhân còn sống, ưu điểm duy nhất có lẽ là nó không sợ chết.

Linh Cẩu Nhân ở phía đối diện có lẽ vẫn chưa kịp phản ứng, không biết rằng thứ mình đang đối mặt lúc này thực ra lại là khô lâu của chính tộc nhân mình, lúc này thấy khô lâu bất ngờ lao tới, nó chẳng nói chẳng rằng mà trực tiếp giơ móng vuốt lên tấn công tới!

Móng vuốt đó lao tới, bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân mà ngay cả Chu Trọng Sơn đánh bằng gậy gỗ cũng không thể dễ dàng lay chuyển được, ấy thế mà lập tức bị đụng cho suýt ngã xuống.

May mà Chu Tự kịp thời chỉ huy bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân dùng tay chân ổn định lại cơ thể rồi lại lao về phía Linh Cẩu Nhân kẻ thù kia.

Dựa vào phong cách dùng thương đổi thương, khô lâu Linh Cẩu Nhân đã thành công khiến Linh Cẩu Nhân kia đổ máu.

Nhưng chỉ đến vậy thôi, so với những người chiến sĩ bình thường, bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân quả thực rất mạnh mẽ, đủ sức để một mình đánh nhiều kẻ thù. Nhưng một khi mục tiêu đổi thành Linh Cẩu Nhân, tổng sức chiến đấu của hai bên về cơ bản là như nhau, đối phương thậm chí có thể mạnh hơn, thế thì lực chiến của bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân đương nhiên không nổi bật rồi.

Bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân nhiều nhất có thể giúp bọn họ kiềm hãm được một Linh Cẩu Nhân ở phía đối diện thôi.

Nhưng trong đợt này có gần hai mươi con Linh Cẩu Nhân đã bao vây ở phía trước và phía sau rồi, trong khoảng thời gian này, số lượng Linh Cẩu Nhân mà họ đối diện có thể đã vượt quá hai mươi con.

Lợi dụng ưu thế khô lâu Linh Cẩu Nhân không sợ chết, bọn họ có thể cưỡng ép kiềm hãm một con Linh Cẩu Nhân ở phía đối diện, đây đối với bọn họ mà nói chỉ như hạt cát trong sa mạc vậy.

Trong quá trình này, toàn bộ trận chiến đã nhanh chóng phát triển thành một trận hỗn chiến giữa hai bên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Mặc dù xuyên suốt quá trình Chu Tự đều sử dụng chân ngôn, cố gắng hết sức điều khiển khô lâu binh cản trở và tấn công đám Linh Cẩu Nhân, muốn tạo lợi thế cho phe mình.

Tuy nhiên, sức chiến đấu cá nhân của Linh Cẩu Nhân quá mạnh, trong quá trình này, những con Linh Cẩu Nhân đó có thể cũng đã nhận ra rằng sức tấn công của khô lâu binh có hạn, cho nên đã trực tiếp bỏ qua mà tiếp tục hành động của mình.

Trong hoàn cảnh này, đừng nói là những thành viên bộ tộc bình thường, ngay cả mười lăm chiến sĩ hiện là lực lượng chiến đấu cốt lõi dưới sự chỉ huy của Chu Tự cũng đều đã bị thương.

Các chiến sĩ không có tình trạng tử vong, một mặt là do bọn họ hỗ trợ lẫn nhau kịp thời, mặt khác là nhờ Chu Trọng Sơn và Lý Sách mạnh mẽ hơn. so với những người lính bình thường. Sức mạnh cá nhân mạnh hơn đã hỗ trợ tình hình ở một mức độ nhất định.

Nhưng nói thẳng thì dù cho là vậy thì tình hình cũng không lạc quan lên được.

Đối với các thành viên bộ tộc bình thường, số thương vong ngày càng tăng nhanh, buộc Chu Tự phải ra mệnh lệnh kia…

- Mọi người, duy trì đội hình phòng thủ, tiến thẳng về phía bờ sông!

Mệnh lệnh này có nghĩa là Chu Tự sẵn sàng xuống bè gỗ để triển khai sơ tán dọc sông.

Không ngờ vào lúc này, một tiếng gầm kinh hoàng đột nhiên vang lên từ bãi cỏ bên ngoài doanh trại của bọn họ.

Ngay lúc này, Chu Tự tựa hồ cảm giác được những vòng âm thanh mà mắt thường có thể nhìn thấy đang lan rộng, đồng thời khiến hắn kinh ngạc là âm thanh này làm gián đoạn thế đang tiến công của bầy Linh Cẩu Nhân, đồng thời khiến rất nhiều Linh Cẩu Nhân lộ ra vẻ mặt sợ hãi nhìn ra sau lưng.

Vào lúc này, một con mãnh thú đầy máu gầm lên, lao vào kẻ đang ẩn nấp trong bụi cỏ.

Đối mặt với tiếng gầm này, Chu Tự đang ở trong trại còn cảm thấy choáng váng huống chi là đám Linh Cẩu Nhân đang ở gần như vậy.

Dáng vẻ kia chính là đã bị tiếng gầm làm cho ngây người ra, phản ứng đầu tiên của đám Linh Cẩu Nhân là bỏ chạy.

Tuy nhiên, con mãnh thú di chuyển nhanh hơn một bước!

Chỉ nhìn thấy con mãnh thú hung dữ vồ tới đã đè được một Linh Cẩu Nhân xuống đất ngay tại chỗ, sau đó há miệng đầy máu ra cắn thẳng vào cổ con Linh Cẩu Nhân kia!

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca