Với lời nhắc nhở của hệ thống, doanh trại Hắc Nguyệt chính thức được nâng cấp từ doanh trại lên thôn trang, điều này chính thức tuyên bố bộ tộc của bọn họ đang dần bước vào một giai đoạn mới.
Trong số bốn doanh trại dưới sự chỉ huy của hắn, chỉ có một doanh trại đã được nâng cấp lên thôn trang, trong khi ba doanh trại còn lại vẫn ở cấp bậc doanh trại.
Đối với tình huống này, Chu Tự không vội vàng hoàn thành nâng cấp toàn diện.
Rốt cuộc thì ngay cả xã hội hiện đại trước khi hắn xuyên qua vẫn còn những vùng núi xa xôi lạc hậu mà, làm sao hắn có thể giải quyết những vấn đề chưa được giải quyết triệt để ngay cả khi đã phát triển đến mức đó?
Cho dù hắn có sẵn lòng làm thì xét đến toàn bộ khối lượng công việc và hiệu quả làm việc của đội thi công, nếu muốn nâng cấp cả ba doanh trại còn lại thành thôn trang, e rằng sẽ phải làm làm việc cho đến mùa đông mất.
Trong số đó, Chu Tự không quá muốn nâng cấp doanh trại Thảo Nguyên.
Nguyên nhân cũng chẳng có gì to tát, mỗi “hàng xóm” đều khó đối phó, bọn họ chỉ có thể ẩn mình trên thảo nguyên vùi đầu phát triển bản thân.
Nơi nào có tài nguyên, bọn họ không dám lộ diện, sợ nếu lộ diện sẽ bị “hàng xóm” phát hiện rồi dẫn tới tai họa ngập đầu.
Đó là một doanh trại có nguy cơ bị phá hủy bất cứ lúc nào, vì vậy Chu Tự tạm thời không có ý định đầu tư quá nhiều vào nó.
Có thể làm bây giờ nhiều nhất là chiếm chỗ trước, sau này khi đủ mạnh rồi là có thể dùng doanh trại Thảo Nguyên làm điểm khởi đầu để trực tiếp triển khai kế hoạch phát triển trên thảo nguyên.
Từ góc độ này có thể bỏ doanh trại Thảo Nguyên sang một bên, doanh trại Hoang Sơn cằn cỗi bên kia ngooại trừ cách doanh trại chính quá xa, đồng thời các thành viên bộ tộc khác thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở biên giới quấy rối sự bình yên của bọn họ ra thì doanh trại đó chẳng có gì để lo lắng cả.
Vấn đề lớn nhất của việc xây dựng là doanh trại nằm trên sườn núi là xây dựng trong môi trường đó khó khăn hơn so với việc xây dựng trên bình nguyên bẳng phẳng, tốn nhiều thời gian, công sức lại còn nguy hiểm.
Sử dụng phương pháp loại trừ, sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, nơi thích hợp nhất để nâng cấp lúc này chính là doanh trại Diêm Hồ.
Là một điểm sản xuất nguồn lực quan trọng hiện nay, việc cải thiện chỗ ở thích hợp của doanh trại, cung cấp cho các thành viên bộ tộc một môi trường nghỉ ngơi tốt hơn cũng là điều cần thiết.
Với ý tưởng này, đội xây dựng vừa xử lý xong tình hình ở thôn trang Hắc Nguyệt sẽ ngay lập tức bắt tay vào công việc mới. Lúc này, cả một đội đang chất vật liệu xây dựng và công cụ lên xe gỗ, trước giữa trưa là có thể chính thức xuất phát.
Vì lý do này, Chu Tự còn đặc biệt sắp xếp một đôi dép rơm cho mỗi người trong đội thi công.
Trước đây, các thành viên trong bộ tộc hầu hết đều đi chân trần, hoặc nhiều nhất là bao bằng da động vật, nhưng hiện nay thời tiết ngày càng nóng hơn, nhiệt độ hơn ba mươi lăm độ khiến việc đi lại trên mặt đất trở nên nóng bỏng.
Thế nên Chu Tự cũng dành chút thời gian, sắp xếp cho bộ phận trang bị một công việc mới đó là làm dép giày rơm.
Đội thi công đã chính thức khởi hành, nhiệm vụ nâng cấp doanh trại Diêm Hồ cũng bắt đầu.
Trong giai đoạn này, với việc sản xuất thành công hai lô Nguyệt Nha Kích và cung tên đầu tiên, mười lăm chiến sĩ chuyên nghiệp đã được trang bị vũ khí thành công.
Điều này cũng khiến nhu cầu về vũ khí trong bộ tộc của bọn họ không còn cấp bách như lúc ban đầu, giúp các bộ phận sản xuất liên quan có đủ thời gian hơn.
Dưới tiền đề này, Chu Tự vẫn thỉnh thoảng chú ý đến tình hình huấn luyện, gần đây cũng cảm thấy việc huấn luyện binh lính dường như đã rơi vào bình cảnh.
Mỗi người trong số bọn họ đều đã luyện tập tốt, tư thế và kỹ năng của bọn họ mạnh hơn lúc đầu một chút.
Nhưng vấn đề bây giờ là sự tiến bộ của bọn họ ngày càng nhỏ đi, thậm chí gần đây còn có cảm giác như không có sự thay đổi nào. Khả năng của những chiến sĩ bình thường có giới hạn, nhưng đây chắc chắn chưa phải là giới hạn của bọn họ.
Với suy nghĩ này, Chu Tự biết nếu tiếp tục huấn luyện như vậy, hiệu quả sẽ không đáng kể.
Dưới tiền đề này, Chu Tự không phải chưa từng nghĩ đến doanh trại Hoang Sơn, thậm chí nơi đầu tiên hắn nghĩ đến còn chính là doanh trại Hoang Sơn nữa.
Dù sao trước đây Thạch Lỗi cũng có gửi tin tới, doanh trại Hoang Sơn bên kia đã mở rộng lãnh thổ biên giới để có được tài nguyên trúc. Điều này cũng dẫn đến việc các thành viên bộ tộc ở bên kia núi thỉnh thoảng xuất hiện gần khu vực biên giới của bọn họ.
Chu Tự đã biết tin tức này từ sớm rồi, nhưng hắn cũng không có ý định để Thạch Lỗi làm gì.
Bởi vì doanh trại Hoang Sơn cằn cỗi cách căn cứ của bọn họ quá xa nên nếu có chuyện gì xảy ra thì việc chi viện rất bất tiện, Thạch Lỗi chỉ có thể chiến đấu một mình.
Nếu không cẩn thận sẽ có nguy cơ khiến doanh trại rơi vào nguy hiểm.
Giai đoạn hiện tại là lúc bọn họ chiếm đóng doanh trại, thu thập tài nguyên và phát triển, cuộc sống trong doanh trại Hoang Sơn bên kia rất ổn định, không cần phải mạo hiểm như vậy.
Mà môi trường rừng núi của doanh trại Hoang Sơn thì Nguyệt Nha Kích hoàn toàn không thể dùng tới được, những lợi thế mà cung tên có thể phát huy cũng khá có hạn, bọn họ có thể nói là bị hạn chế khắp nơi. Nhìn đến doanh trại Thảo Nguyên, môi trường thảo nguyên được định sẵn để phát huy tối đa lợi thế vũ khí của bọn họ.
Xét về mặt vị trí, doanh trại Thảo Nguyên chủ yếu là để phòng thủ, là một doanh trại có giá trị chiến lược, ảnh hưởng trực tiếp đến kế hoạch khai thác phát triển tiếp theo của hắn trên thảo nguyên.
Nhưng nếu bỏ qua điểm này, doanh trại Thảo Nguyên bên này không giống doanh trại Diêm Hồ bên kia có nhiều loại sản phẩm tài nguyên đặc biệt không thể thay thế.
Đồng thời, không giống như doanh trại Hoang Sơn hoàn toàn có thể tự mình hoạt động, tự cung tự cấp.
Mặc dù các con sông xung quanh doanh trại có thể cung cấp lương thực cho các thành viên trong doanh trại ở một mức độ nhất định, nhưng nguồn cung cấp lương thực chính vẫn phải do thôn trang Hắc Nguyệt đưa tới cho bọn họ.
Điều này cũng khiến các thành viên ở doanh trại Thảo Nguyên tương đối thong thả về góc độ công việc so với một số doanh trại khác.
Ở bên kia, bọn họ không còn việc gì khác để làm ngoại trừ việc trấn giữ doanh trại, cẩn thận đề phòng “hàng xóm” trên thảo nguyên.
Mặc dù số lượng bên kia không nhiều, nhưng đáng ngạc nhiên đây lại là một nơi tốt để chiêu mộ và huấn luyện binh lính!
Tất nhiên nếu bỏ điểm này sang một bên, Chu Tự còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó chính là thảo nguyên quá uy hiếp đến bọn họ!
Mặc dù thường xuyên xảy ra cọ sát bên doanh trại Hoang Sơn nhưng bọn họ có thể giải quyết dễ dàng mà không cần tốn sức, chỉ cần giữ vững doanh trại, Chu Tự tin rằng các bộ tộc ở phía đối diện hoàn toàn không thể đe dọa được mình, nhiều nhất chỉ hơi khó chịu một chút nên hắn không lo lắng chút nào.
Lý do không mở rộng là vì các vấn đề về khoảng cách và hiệu quả vận chuyển.
Lỡ như khám phá quá sâu khiến mọi thứ nằm ngoài tầm với, thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn, vậy thì không tốt lắm.
Nhưng doanh trại Thảo Nguyên lại khác, các thành viên bộ tộc do Diệp Kinh Hồng đứng đầu mỗi ngày ở doanh trại Thảo Nguyên đều sống trong hoảng loạn, lo sợ “hàng xóm” sẽ phát hiện ra mình.
Đến bây giờ vẫn chưa bị phát hiện ra, một mặt là do Chu Tự có ý thức tránh xa các khu vực tài nguyên trên thảo nguyên, chỉ cần không có tài nguyên vậy thì đám “hàng xóm” kia sẽ không kéo đến. Còn lại chính là nhờ vào may mắn.
Nhưng may mắn này sẽ không kéo dài mãi. Thời tiết giữa hè ngày càng nóng bức hơn sẽ khiến các loài động vật có ý thức ở gần nguồn nước để giải nhiệt trốn nóng.
Gần đây, nhiều loài động vật đến uống nước gần thôn trang Hắc Nguyệt đã trở thành bữa ăn của bọn họ, ngay cả lông xương cũng như mỡ móng của chúng đều được bọn họ sử dụng.
Điều này khiến Chu Tự cảm nhận một loại cảm giác nguy cơ, doanh trại Thảo Nguyên nhất định cũng như vậy.
Doanh trại Thảo Nguyên của bọn họ có thể tránh được mọi tài nguyên, chỉ chiếm một mảnh đất để chờ thời cơ, nhưng lại không tránh né nguồn nước được, bởi vì bọn họ cần có nguồn nước để tồn tại.
Mà một khi có động vật đến uống nước, kẻ săn mồi tương ứng chắc chắn sẽ xuất hiện.
Trên đời này, chỉ có đạo lý ngàn ngày làm trộm chứ đâu thể nào phòng trộm ngàn ngày được?
Mặc dù đằng giáp vẫn chưa làm xong, nhưng cứ mãi trông chờ vào nó e là không được, có sẵn Nguyệt Nha Kích và cung tiễn, Chu Tự dự định làm gì đó để mở cục diện ra.
Miễn là có thể bắt được vật nuôi để cải thiện khả năng vận chuyển và canh tác trên thảo nguyên thì khoảng cách giữa doanh trại chính của bọn họ và doanh trại Hoang Sơn sẽ không còn là vấn đề nữa.
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca