Cùng lúc đó, ở doanh trại Thảo Nguyên bên này…
Vào ngày này, Diệp Kinh Hồng đứng trên gò đất cạnh doanh trại, đôi mắt không ngừng quét qua nhìn lại, cả khuôn mặt đều nhăn nhó.
Thời tiết càng ngày càng nóng, gần đây động vật xuống sông uống nước và tắm rửa ngày càng nhiều, tần suất xuất hiện cũng ngày càng nhiều lên.
Xét từ góc độ thu thập tài nguyên, đây chắc chắn là một điều tốt, nhưng xét đến tình hình của bọn họ, điều này không tốt lắm…
Hiển nhiên vấn đề lo lắng trước đó của Chu Tự, Diệp Kinh Hồng cũng lo lắng như vậy.
Điều này buộc hắn phải tăng cường hợp lý việc giám sát khu vực xung quanh, ngoài việc bố trí trinh sát và tuần tra để canh gác khu vực xung quanh, hắn cũng nhiều lần đích thân ra trận để tiến hành giám sát, giống như lúc này.
Nhìn qua bờ sông phía xa, hắn có thể thấy nhiều động vật ăn cỏ trên thảo nguyên đang uống nước theo bầy đàn bên bờ sông, thậm chí một số con còn lao thẳng xuống sông.
Ngay khi Diệp Kinh Hồng đang định quay đi thì một cơn chấn động đột nhiên ập đến, đàn thú hoảng sợ bỏ chạy tán loạn về mọi hướng.
“Chuyện gì đang xảy ra?”
Ngay lúc ý nghĩ này thoáng qua trong đầu Diệp Kinh Hồng, một con mãnh thú vạm vỡ xuất hiện trong tầm mắt của hắn giữa đám cỏ tươi tốt.
- Là nó?
Sự xuất hiện của con mãnh thú này khiến Diệp Kinh Hồng kinh hãi.
Lần trước khi bọn họ vừa đặt chân đến thảo nguyên đã lần theo dấu chân và tìm thấy dấu vết của một đàn Linh Dương hoang dã.
Nếu hắn không nhìn lầm thì lúc đó chính là con này đã bất ngờ lao ra, cắn chết một con Linh Dương hoang dã.
Đàn Linh Dương hoảng sợ bỏ chạy khắp nơi.
Diệp Kinh Hồng chưa bao giờ nhìn thấy một con mãnh thú như vậy, cảm giác đè nén thậm chí còn mạnh hơn con nhện khổng lồ mà bọn họ từng đối đầu trước đó.
Chính vì thế mà con mãnh thú này đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng Diệp Kinh Hồng.
Ngay từ khi dựng doanh trại trên thảo nguyên này, Diệp Kinh Hồng đã suy nghĩ về việc liệu mình có gặp lại con mãnh thú này hay không.
Bây giờ con mãnh thú này thực sự lại xuất hiện trước mặt hắn!
Đối với Diệp Kinh Hồng thì đây chẳng phải là chuyện tốt gì.
Hắn vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này, không phải vì hắn muốn gặp con mãnh thú này mà vì hắn tin rằng sự tồn tại của con mãnh thú này là mối đe dọa không thể bỏ qua đối với bọn họ.
Nếu khu vực hoạt động của đối phương ở gần thì bọn họ phải cẩn thận.
Ngay khi con mãnh thú này xuất hiện, Diệp Kinh Hồng chắc chắn phải nâng cao cảnh giác cao độ.
Nhờ hỗ trợ sức mạnh từ thủ lĩnh, thị lực của hắn vượt xa hầu hết các thành viên trong bộ tộc, điều này cho phép hắn quan sát con mãnh thú rõ ràng hơn.
“Bước chân của con mãnh thú này rất nặng nề, cảm giác như đang cố gắng bước đi…”
Bằng cách quan sát chuyển động cơ thể của con mãnh thú, một nghi ngờ đã xuất hiện trong đầu của Diệp Kinh Hồng.
“Cơ thể của tên này đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Theo ý nghĩ của Diệp Kinh Hồng, con mãnh thú ở đằng xa với những bước chân nặng nề chậm rãi di chuyển đến bờ sông, như thể đang định uống nước nghỉ ngơi.
Chỉ sau hai ngụm nước, con mãnh thú dường như đã nhận ra điều gì đó, đột nhiên quay đầu lại, gầm lên một tiếng đe dọa về phía bãi cỏ tươi tốt phía sau!
Tiếng gầm này dường như tạo thành một loại sóng âm vô hình nào đó làm rung chuyển đám cỏ lớn gần đó.
Vào thời điểm tiếng gầm truyền đến từ khoảng cách xa như vậy, tóc Diệp Kinh Hồng lập tức dựng đứng, theo sau là một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Nhưng Diệp Kinh Hồng biết rằng tiếng gầm đó chắc chắn không nhắm vào mình, nhiều nhất là hắn bị ảnh hưởng.
Thật khó tưởng tượng tiếng gầm của mãnh thú lại kinh khủng đến thế!
Cho đến bây giờ, khuôn mặt của Diệp Kinh Hồng vẫn đầy vẻ kinh hãi và khó tin.
Ngay sau tiếng gầm này, con mãnh thú lao tới bãi cỏ tươi tốt.
Bỗng chốc có một sự hỗn loạn trên bãi cỏ.
Cỏ mọc cao và rậm rạp đến nỗi Diệp Kinh Hồng không thể nhìn thấy gì từ xa.
Nhưng trong cuộc náo loạn kia, đám ẩn nấp trong bụi cỏ nhanh chóng lọt vào tầm mắt của Diệp Kinh Hồng.
“Thế mà là Linh Cẩu Nhân?”
Cái tên Linh Cẩu Nhân này là do thủ lĩnh của bọn họ đề xuất, sau đó đám người Diệp Kinh Hồng cũng gọi theo.
Kể từ khi doanh trại của bọn họ được thành lập trên thảo nguyên này đã được một thời gian.
Những ngày này, mặc dù tuân theo chỉ thị của thủ lĩnh là giữ thái độ im lặng trong suốt quá trình, không có bất kỳ liên hệ nào với những “hàng xóm” trên thảo nguyên này, nhưng trong quá trình lẩn trốn này, bọn họ cũng học được cách ẩn mình trong bóng tối để quan sát và thu thập thông tin tình báo.
Điều này cũng mang lại cho đám người Diệp Kinh Hồng những hiểu biết cơ bản về Linh Cẩu Nhân trên thảo nguyên này.
Nói một cách đơn giản thì đây là một chủng tộc thích cướp bóc, trộm cắp và chơi khăm.
So với việc tự săn mồi, Linh Cẩu Nhân thích trực tiếp cướp con mồi của người khác, giống như việc bọn chúng cướp con mồi của Bán Nhân Mã vậy.
Trong trường hợp không có đủ lợi ích, linh cẩu sẽ hiếm khi cư xử tích cực như vậy.
Bây giờ đám Linh Cẩu Nhân này đang để mắt đến con mãnh thú này, chắc chắn phải có lý do nào đó.
Theo quan sát của Diệp Kinh Hồng cho đến nay, đám Linh Cẩu Nhân này có lẽ muốn tận dụng cơ hội này để loại bỏ các đối thủ trong chuỗi sinh thái của khu vực này.
Trong cùng một khu vực, dưới điều kiện bình thường thì nguồn thức ăn sẽ có hạn chế, điều này khiến cho các loài săn mồi hình thành mối quan hệ cạnh tranh rất trực tiếp trong chuỗi sinh thái của khu vực.
Giống như đám Chu Tự cùng với con nhện khổng lồ kia vậy.
Theo tiền đề này, đối mặt với những đối thủ cạnh tranh yếu kém, việc Linh Cẩu Nhân muốn loại bỏ chúng là điều đương nhiên.
Diệp Kinh Hồng không có hứng thú tham gia vào chuyện này, chỉ cần đứng xa xem kịch là được.
“Vị trí này cách doanh trại của chúng ta có hơi gần, e là…”
Tuy nhiên, ý nghĩ của hắn vừa xuất hiện, thậm chí còn chưa nghĩ xong, cảnh tượng tiếp theo đã khiến hắn thay đổi sắc mặt.
- Gặp quỷ thật mà!
Vào lúc này, con mãnh thú chết tiệt kia thế mà dẫn đàn Linh Cẩu Nhân về phía doanh trại của bọn họ bên này!
Lúc này, Diệp Kinh Hồng không dám đánh cược liệu con mãnh thú kia có bẻ lái bât ngờ hay không, trước đó đám Linh Cẩu Nhân phát hiện doanh trại của bọn họ đã dẫn theo toàn bộ Linh Cẩu Nhân đến.
Gần như ngay khi phát hiện ra tình huống này, hắn đã nhanh chóng truyền tin, để toàn bộ doanh trại nhanh nhất có thể tiến vào trạng thái chiến đấu!
Sau đó, điều kỳ diệu đã không xảy ra, bọn họ sống ở đây nên tất nhiên gần đó sẽ lưu lại mùi hương của bọn họ.
Những tên Linh Cẩu Nhân đang đuổi theo con mãnh thú vo thời điểm đó đã nhận thức rõ ràng về sự hiện diện của bọn họ, thậm chí nói thẳng ra thì con mãnh thú đã lao tới sau khi ngửi thấy mùi của bọn họ, nhìn kiểu gì cũng không phải ý tốt!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca