TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 168: Ngươi Đi Xuống Đi

Nhắc đến Linh Cẩu Nhân, tâm tình của Chu Tự thật sự trở nên phức tạp hơn. Hiện tại hắn vừa muốn Linh Cẩu Nhân tấn công qua mà cũng vừa không muốn điều đó xảy ra.

Nguyên nhân hắn muốn Linh Cẩu Nhân tấn công qua đây rất đơn giản, hiện tại nguyên khí của bọn chúng đang bị trọng thương, trước mắt hắn vẫn còn ở lại doanh trại Thảo Nguyên với các binh sĩ, nếu hắn có thể chiếm được ưu thế sân nhà và khiến bọn chúng chịu thiệt hại nặng thêm một lần thì khoảng thời gian tiếp theo đây chắc chắn Linh Cẩu Nhân sẽ không dám có động tĩnh gì nữa, mà bản thân hắn cũng có thể an tâm hơn làm việc của mình. Nhưng so dù cho là dưới tình hình nguyên khí bị trọng thương thì mối đe dọa của tộc Linh Cẩu Nhân vẫn không thể xem nhẹ như cũ, một khi bắt đầu đánh nhau thì bọn hắn chắc chắn sẽ phải chịu sự thương tổn.

Nếu xét từ điểm này thì hắn lại không quá muốn đánh, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Chu Tự do dự trong lòng, trước mắt hắn ít nhiều có ý định buông xuôi đối với đám Linh Cẩu Nhân trên thảo nguyên, dù sao thì hiện tại hắn cũng đã liên minh với tộc Bán Nhân Mã, mối đe dọa của Linh Cẩu Nhân tuy lớn nhưng nó đã không còn có thể dễ dàng đá bay doanh trại của hắn ra ngoài.

Nếu đã như vậy thì cứ dứt khoát buông xuôi, lấy bất biến ứng vạn biến, trước tiên cứ quan sát cục diện rồi nói tiếp, mà hiện tại bỏ qua không nhắc đến đám Linh Cẩu Nhân, chỉ quan sát tình hình hiện tại của bộ tộc hắn thì những binh sĩ mới tuyển đang được huấn luyện, kỵ binh cũng đang được huấn luyện, và Chu Tự đã nhắm đến bộ tộc ở phía doanh trại Hoang Sơn, hắn muốn thu nạp động binh.

Nhưng nghĩ đến đến sự tồn tại của bộ tộc Mạn Thạch thì Thạch Lỗi vẫn nên án binh bất đông sẽ tốt hơn, đợi đến khi binh lực từ bên đây qua đó chi viện rồi triển khai hành động mới được xem là hợp lý .

“Nghĩ đến hiệu suất huấn luyện của các binh sĩ mới chỉ e là đến mùa thu cũng chưa động được binh.”

“Nhưng sau đó đã vào đông rồi, bên đó lại là khu vực núi nên động binh cũng không ổn, càng đừng nói đến sau mùa đông thì vẫn sẽ có áp lực về lương thực, hiện tại nghĩ thế nào cũng cảm thấy không quá sáng suốt hay là đẩy lùi thời gian động binh đến đầu xuân năm sau?

Trước khi ngủ, Chu Tự không ngừng sắp xếp lại các suy nghĩ trong đầu. Lúc này hắn đã đem kế hoạch sắp xếp vào đầu xuân năm sau, bản thân hắn cũng không cảm thấy có vấn đề gì đối với việc này vì dù sao thì hiệu suất của thời đại vũ khí lạnh chính là như vậy.

Sau khi nhắm mắt lại thì Chu Tự rất nhanh đã ngủ mất, lần này cũng không biết là do Chu Tự ngủ quá say nên không có cảm giác hay là do tên nhóc kia đã biết liếm hắn cũng vô dụng, vì thế do không bị làm ồn nên hắn đã ngủ đến khi trời sáng. Chu Tự ngồi dậy trong lều, nhìn tên nhóc con với tư thế thoải mái nằm bên cạnh đang duỗi eo, hắn tùy tiện gãi gãi cằm nó xem như là chào hỏi.

Hắn dẫn theo cái đuôi nhỏ đi ra khỏi lều, bữa sáng hôm nay của nó vẫn là thịt của nửa con thỏ băm nhuyễn như cũ. Sau khi ăn sáng, Chu Tự lại dặn dò đám Diệp Kinh Hồng vài câu rồi nhanh chóng leo lên lưng ngựa chuẩn bị cưỡi ngựa về thôn Hắc Nguyệt, tuy hiệu suất của xe bò nhanh hơn hai cái chân, nhưng cho dù nhanh thế nào cũng không nhanh bằng cưỡi ngựa. Còn cái đuôi của hắn thì…

Chu Tự cõng theo một cái giỏ sau đó bỏ tên nhóc vào cái giỏ đấy. Lúc này hai chân trước của tên nhóc gác lên trên thành của cái giỏ và đưa cái đầu ra từ bên trong, lúc đầu còn có thể nhìn thấy được sự căng thẳng trong mắt nhưng sau khi thấy người đang cõng mình là Chu Tự thì rất nhanh đã thả lỏng. Chu Tự không hề chần chừ mà đá nhẹ vào bụng ngựa, “Chá” một tiếng rồi bắt đầu hành trình trở về, bóng dáng của hắn nhỏ dần trong mắt của bọn Diệp Kinh Hồng và cuối cùng là biến mất hoàn toàn.

Chu tự biết cưỡi ngựa, nhưng phạm vi giới hạn là ở trường huấn luyện gần doanh trại Thảo Nguyên, còn cưỡi ngựa ra ngoài giống vậy, thậm chí là đi xa thì chắc chắn đây là lần đầu tiên.

Chu Từ cưỡi trên lưng ngựa suốt chặng đường và có thể cảm giác được thú cưỡi của mình còn có thể chạy nhanh hơn, nhưng hắn không dám cưỡi ngựa phi nước đại điên cuồng, giống như ngày đầu tiên lấy bằng lái xe máy cũng không dám vặn mạnh chân ga trên đường.

Hiện tại hắn chỉ dám để ngựa chạy ở tốc độ bình thường, nhưng cho dù vậy thì nó vẫn nhanh hơn nhiều so với xe bò, đây là lần đầu tiên hắn cưỡi ngựa đi một quãng đường dài, cả người đều tập trung tinh thần không dám thả lỏng chút nào. Dưới trạng thái như vậy thì thời gian rất nhanh đã trôi qua, thôn Hắc Nguyệt nằm ở phía xa cứ như vậy mà lọt vô tầm mắt của hắn khiến hắn đờ ra.

“Vậy mà đã đến rồi?”

Việc tập trung tinh thần trong thời gian dài đã khiến hắn mất nhận thức về thời gian, lúc này đột nhiên bừng tỉnh cả người đều sau đó trở nên hoang mang, hắn vô thức ngửa đầu nhìn phương hướng của mặt trời và sau đó đoàn rằng bây giờ chắc là tầm một giờ chiều.

“Mình xuất phát lúc tám giờ sáng, từ doanh trại Thảo Nguyên về đến doanh trại Hắc Nguyệt nhẩm tính thì cả đoạn đường đi hết gần năm tiếng? Vậy mà đã đến rồi.”

“Ha, ha ha ha ha…”

Với những thăng trầm của những suy nghĩ trong đầu, Chu Tự chỉ cảm thấy tim mình đập điên cuồng, cuối cùng không nhịn được mà cười ra thành tiếng.

Tuy là nói hắn đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng hiệu suất của việc di chuyển này vẫn ngoài sức tưởng tượng của hắn như cũ, mà đây còn không tính là hắn chưa cưỡi nhuần nhuyễn và không dám phi nhanh, sau này nếu kỹ thuật cưỡi ngựa được nâng cao và dám tăng tốc thì chỉ e là thời gian sẽ còn ngắn hơn nữa! Hiệu suất di chuyển này khiến khoảng cách giữa thôn Hắc Nguyệt và doanh trại Thảo Nguyên không còn là vấn đề nữa.

Đợi sau khi tâm trạng từ từ bình phục lại, Chu Tự vừa hít sâu một hơi và thử ngồi thẳng người lên, kết quả là giây sau hắn lập tức hít ngược lại một ngùm khí lạnh, hắn duy trì một tư thế trên lưng ngựa quá lâu và tinh thần vốn tập trung cao độ, lúc tâm trạng đang hưng phấn thì hắn thật sự không có cảm thấy gì, hiện tại đã bình tính hắn lập tực cảm nhận được một trận eo mỏi lưng đau, đồng thời đôi tay đang kéo dây cương cũng bởi vì căng thẳng mà nắm quá chặt, hiện tại các cơ đều đau mỏi. Đương nhiên điều này vẫn chưa được xem là tệ nhất vì…

“ Trời ơi, hai chân mất hết cảm giác rồi.”

Cưỡi ngựa thật sự còn mệt hơn chạy xe mô tô nhiều, lúc trước khi tập luyện, cho dù là Chu Tự thì nhiều nhất cũng chỉ cưỡi khoảng nửa tiếng và nhiều lúc là cưỡi ngựa chạy bước nhỏ để đi dạo, động tác của con ngựa cũng không lớn.

Mà hiện tại, tuy là ngựa không có phóng nhanh, nhưng cũng là chạy liên tục năm tiếng suốt chặng đường, chưa tiếp nhận đủ sự huấn luyện chuyên nghiệp ở cường độ cao thì chỉ có ma mới chịu được vậy. Tình huống này đã tạm thời đánh vỡ suy nghĩ lập tức trở về thôn Hắc Nguyệt của Chu Tự, hắn hiện tại thậm chí còn không xuống nổi ngựa, cho dù xuống nổi thì hắn cũng sợ đến lúc đó hai chân hắn mềm nhũn trực tiếp ngã xuống đất, mà thôn Hắc Nguyệt nhiều người như vậy, hắn thân là thủ lĩnh chẳng lẽ không cần mặt mũi sao?

Nghĩ đến đây Chu tự nhanh chóng hít thở sâu, một bên thả lỏng trạng thái của cơ thể đợi đến khi hai chân từ từ lấy lại cảm giác mới thử leo xuống ngựa.

Nhưng cho dù như vậy thì hắn vẫn lảo đảo xém chút không đứng vững mà ngã xuống đất, đồng thời cũng lay tỉnh tên nhóc đang ngủ trong giỏ đeo lưng.

Tên nhóc này cũng quá vô tư đi, nằm trong giỏ đeo lưng, một đường xóc nảy lắc qua lắc lại, vậy mà lại có tác dụng giống như cái võng, lắc lư đến nó ngủ mất thẳng đến hiện tại mới tỉnh, sau đó nó duỗi hai chân ra, nằm bò bên thành giỏ, đưa đầu ra “ ngao~” lên một tiếng với Chu Tự, hắn nghe thấy liền quay đầu nhìn tên nhóc một cái, chỉ thấy lúc này đây, một cái chân của nó vắt ra bên ngoài, một cái chân thì gác lên thành giỏ, vậy mà để nó làm ra tư thế tiêu sái giống như ngồi xe hóng gió, nhìn dáng vẻ này chắc là khá thỏa mãn khi được cha già cõng cả hành trình. Chu Tự thấy vậy liền trầm mặc hai giây, sau đó tháo giỏ đeo lưng xuống.

- Ngươi đi xuống đi!

Dịch: Huệ

Biên: Khangaca