Động tác tháo giỏ của Chu Tự vẫn xem là nhẹ nhàng, đồng thời còn cố ý hạ thấp xuống nên tên nhóc trong giỏ không bị giật mình gì, nó bèn lật người một cái, bốn chân tiếp đất vững vàng. Sau đó nó ngước đầu lên, nhìn về phía Chu Tự tủi thân mà “ngao~” lên một tiếng, còn hắn thì xem như không thấy, chịu đựng cơn đau nhức của cơ thể rồi dùng sức kéo căng cơ bắp và xương cốt.
Trong quá trình này, đội tuần tra phụ trách tuần tra xung quanh thôn Hắc Nguyệt chắc chắn đã bị thu hút bởi động tĩnh ở bên đây nên đi qua.
- Thủ lĩnh!
Nhờ có thiên phú của Chu Tự mà hầu hết các thành viên trong bộ tộc của hắn đều có đôi mắt khá tốt, cách một khoảng xa như vậy đã nhận ra hắn, sau đó vội vàng chạy tới.
Trong quá trình này, ánh mắt của bọn họ vẫn hay nhìn qua con ngựa, không có cách nào khác, hiện tại tuy các thành viên trong các bộ tộc đều đã thấy qua bò nhưng vẫn chưa thấy qua ngựa, trước mắt có thể xem là lần đầu tiên, nó được xem là một loài động vật mới lạ đối với các thành viên trong bộ tộc chưa từng sống ở khu vực thảo nguyên trước đây, nên họ nhịn không được mà nhìn thêm vài lần thì cũng là chuyện hoàn toàn bình thường, mà sự tồn tại của tên nhóc nhỏ lúc này cũng chắc chắn sẽ nhận đủ mọi ánh mắt, điều này đã khiến đội tuần tra nhất thời không biết nên nhìn bên nào mới tốt.