TRUYỆN FULL

[Dịch] Văn Minh Chi Vạn Tượng Vương Toạ

Chương 159: Lợi Nhiều Hơn Hại

- Bán nghĩa là gì?

Ở thời đại này, khái niệm mua bán chưa tồn tại.

Khal kìm nén cảm xúc mà vội vàng hỏi.

- Hừm, chính là ngươi dùng đồ đến đổi đó.

- Có thể, ngươi muốn thứ gì?

Nghe thấy thế, hai mắt của Khal liền sáng lên, không cần suy nghĩ gì đã đồng ý ngay.

Hắn nhìn thoáng qua đã biết rằng nếu có được mũi tên này, hiệu quả chiến đấu của tộc Bán Nhân Mã sẽ được cải thiện đáng kể!

Chu Tự có thể cảm nhận rõ ràng khao khát của Khal đối với mũi tên đồng.

Lần này, vì quyết định tham gia vào, đồng thời bắn cung nên chắc chắn hắn đã chuẩn bị tinh thần để lộ đầu mũi tên đồng cho Khal.

Tình thế trước mắt chắc chắn vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

- Ngươi hẳn cũng biết rõ để luyện ra đầu mũi tên làm bằng đá phải tốn bao nhiêu công sức nhỉ.

Khal gật đầu đống ý và hiểu rõ với những lời Chu Tự nói.

Tất nhiên hắn biết rằng không dễ để đánh bóng từng đầu mũi tên, vì vậy những mũi tên này rất quý giá, mỗi khi bắn ra một mũi tên, bọn họ phải cố gắng hết sức để đảm bảo rằng mũi tên có thể thu về được, hao tổn mỗi một mũi tên đều còn cái giá to lớn.

Về vấn đề này, hắn thực sự rất đồng cảm.

Sau khi thấy Khal gật đầu, Chu Tự lại lên tiếng.

- Các đầu mũi tên của bộ tộc bọn ta mạnh hơn và tốn nhiều công sức hơn để luyện chế, không dễ để làm ra một cái.

Về vấn đề này, Khal lại gật đầu.

Trong những lời này có lỗi nào để hắn tìm không?

So với đầu mũi tên bằng đá, đầu mũi tên bằng đồng mạnh hơn, hắn hoàn toàn có thể cảm nhận được điều này.

Theo ý tưởng này, việc sản xuất tốn nhiều thời gian và công sức hơn là điều đương nhiên.

Trong vô thức, Chu Tự đã nâng giá trị đầu mũi tên đồng của mình lên.

Sau khi thấy mình đã đặt nền móng xong, hắn ho khan hai tiếng rồi nói ra mục đích của mình…

- Các ngươi có biết ngựa hoang không?

Chu Tự vừa nói vừa làm một số cử chỉ miêu tả.

Theo suy nghĩ của Chu Tự, tộc Bán Nhân Mã hẳn phải biết về những sinh vật như “ngựa” này.

Đúng như dự đoán, Khal gật đầu sau khi nghe câu hỏi này.

- Biết, trước đó lúc săn thú bọn ta có gặp được.

Sau khi nhận được câu trả lời này, Chu Tự đột nhiên cười rạng rỡ.

- Các ngươi muốn bọn ta dùng ngựa hoang đến đổi sao?

Khal không ngốc, Chu Tự đã nói rõ ràng như vậy, hắn không có khả năng không hiểu được.

Trước khi Chu Tự kịp nói, Khal đã cau mày hỏi.

- Nhưng thịt ngựa không ngon, da cũng không dai và bền như da bò rừng, ngươi chắc là mình muốn nó chứ?

- …

Hay đó, phản ứng thì có nhưng mạch suy nghĩ sai rồi.

Không giống như đám người Chu Trọng Sơn vốn sống ở vùng núi, là một chủng tộc sống trên thảo nguyên, Bán Nhân Mã có hiểu biết tương đối toàn diện về các loài trên thảo nguyên.

Chu Tự không hề ngạc nhiên về điều này, dù sao thì trên thế giới này trước đây đã có những nền văn minh, chỉ có thể được coi là kiến thức được truyền lại từ nền văn minh trước đó.

- Ta chắc chắn, nhưng thứ ta muốn không phải là một con ngựa hoang đã chết mà là con ngựa hoang con sống, bắt sống nó về mà không khiến nó bị bất kỳ vết thương nào.

Nghe vậy, Khal càng cau mày chặt hơn.

Trong khu vực sinh sống của bọn họ, dường như không có tộc đàn nào có thể thuần hóa và cưỡi ngựa hoang, bản thân Bán Nhân Mã bọn họ cũng không cần, cho nên hắn thực sự thể nào hiểu được yêu cầu này của Chu Tự.

Tất nhiên, hắn không thực sự quan tâm đến điều này, jiện tại hắn đang nghĩ đến việc bắt sống con ngựa hoang.

So với việc trực tiếp bắn chết con ngựa hoang rồi mang xác về, việc bắt sống nó chắc chắn khó khăn hơn, nhưng dường như không phải là không thể.

Nghĩ tới đây, Khal gật đầu.

- Được rồi, một con ngựa hoang có thể đổi được bao nhiêu mũi tên?

Đối mặt với câu hỏi này, Chu Tự duỗi bàn tay ra.

- Năm mũi tên, mũi tên này quá tốn công để chế tạo, ta sẽ đổi cho ngươi nhiều nhất là năm mũi tên cho một con ngựa hoang, mà con ngựa hoang đó phải khỏe mạnh.

Chu Tự vừa nói vừa lặng lẽ nhìn biểu cảm của Khal.

Vào lúc này, nếu là người hiện đại đứng gần đó mà nghe được mức giá Chu Tự đưa ra, chắc chắn sẽ choáng váng tại chỗ.

Mức giá này quá chát phải không?

Năm mũi tên đồng cho một con ngựa hoang? Chỉ có kẻ ngốc mới bán buôn kiểu này!

Nhưng Khal không biết.

Từ góc độ của Khal, hắn không biết công dụng của ngựa hoang là gì, theo Khal thấy, ngựa hoang chỉ là một loại thịt không ngon, da của chúng cũng không dai và bền như da bò rừng, săn giết còn rất phiền nữa.

Vì vậy hắn không nghĩ có vấn đề gì với mức giá mà Chu Tự đưa ra.

Hắn thậm chí còn khá dễ dàng đồng ý, điều này khiến Chu Tự vốn đã chuẩn bị tình thần sẵn sàng mặc cả cảm thấy có chút trống rỗng.

Thỏa thuận đã được thiết lập, sau khi cả hai bên trả lại mũi tên cho nhau, Khal không ở lại nữa mà sớm rời đi cùng bộ tộc của mình.

Khi đám người Khal đã hoàn toàn biến mất, nụ cười trên mặt Chu Tự không còn giữ được, cười tươi đến mức lóa mắt.

Lần này có thể nói là kiếm hời to!

Không chỉ buôn bán được ngựa hoang này, mà còn cả sáu xác Linh Cẩu Nhân nằm ở đó.

Đám người Khal không hề quan tâm đến những xác chết này, bọn họ thu lấy những mũi tên rồi rời đi, để lại những cái xác ở đó.

Nếu may mắn, hắn sẽ có thể tìm thấy thêm bốn xác Linh Cẩu ở bên ngoài nữa, trực tiếp tạo thành một đội gồm mười bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân!

Ở một mức độ nào đó, đây là cách nhanh nhất để hắn nâng cao chiến lực của mình.

Chất hết xác Linh Cẩu Nhân lên xe gỗ, Chu Tự không còn tâm trạng bắt bò rừng nữa nên vội vàng đi theo con đường mà Khal đã chỉ trước đó, dẫn mọi người đến tìm xác của bốn con Linh Cẩu Nhân.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Kinh Hồng luôn lo lắng, cuối cùng không thể chịu đựng được nữa mà hỏi…

- Thủ lĩnh, chúng ta thực sự phải đưa những mũi tên này cho tộc Bán Nhân Mã sao?

- Đúng vậy đó.

- Nhưng rõ ràng thứ này sẽ cải thiện hiệu quả chiến lực của tộc Bán Nhân Mã, dù bây giờ chúng ta đang hợp tác với Bán Nhân Mã, nhưng tình hình sau này ai mà biết…

Nói đến đây, Diệp Kinh Hồng không có nói xa hơn, nhưng ý tứ của hắn đã rất rõ ràng.

Hắn tin rằng Bán Nhân Mã có thể trở thành kẻ thù của bọn họ trong tương lai, việc tăng chiến lực của kẻ thù không phải là một suy nghĩ khôn ngoan.

Phải nói rằng Diệp Kinh Hồng vẫn nghĩ xa hơn Chu Trọng Sơn về vấn đề này.

Vào lúc này, Chu Trọng Sơn vẫn đang suy nghĩ làm thế nào để vận chuyển nhiều xác Linh Cẩu Nhân như vậy về, trong khi Diệp Kinh Hồng đã nghĩ đến việc sau này hắn có thể sẽ phải đối đầu với tộc Bán Nhân Mã.

Đối với lời nói này, Chu Tự cười trấn an.

- Đừng lo lắng, chỉ là mấy mũi tên mà thôi, cũng phải có đủ số lượng mới có thể phát huy giá trị, mấy người Khal có thể đổi được số lượng bao nhiêu trong tay chúng ta chứ?

Chu Tự chắc chắn đã suy nghĩ kỹ càng về vấn đề này trong lòng.

Nếu có thể, hắn đương nhiên không thích nâng cấp trang bị cho người ngoài.

Nếu bọn họ tìm thấy ngựa hoang thay vì bò rừng thì điều này đã không xảy ra bây giờ.

Nhưng thực tế là bọn họ không tìm được ngựa hoang chứ đừng nói đến việc bắt sống chúng.

Bây giờ Khal đang giúp bọn họ thực hiện việc này, đổi ngựa hoang lấy mũi tên, cho dù bọn họ nghĩ thế nào về thỏa thuận này thì lợi vẫn nhiều hơn hại.

Đồng thời, từ hành vi trước đây của Khal có thể thấy rằng hắn không giỏi nói chuyện, tính tình của đối phương cũng khá tốt,

Không chừng sau này bọn họ có thể chung sống hòa bình cũng nên…

Dịch: Diễm Quỳnh

Biên: Khangaca