Bây giờ hắn thậm chí còn không thèm bắt bò rừng, tình huống bất ngờ đã buộc Chu Tự phải sắp xếp chia người ra hành động.
Đầu tiên, một số người được phân công vận chuyển sáu xác Linh Cẩu Nhân về doanh trại Thảo Nguyên trong khi hắn dẫn những người khác đi tìm bốn xác Linh Cẩu Nhân còn lại.
Máu thịt của Linh Cẩu Nhân này chua đến nỗi ngay cả dã thú trên thảo nguyên cũng không có hứng thú với xác của Linh Cẩu Nhân.
Sau khi được đám người Chu Tự tìm kiếm cẩn thận, bọn họ nhanh chóng tìm thấy thi thể đầu tiên.
Trước khi đến gần, mùi hôi thối kinh tởm tỏa ra đã khiến khuôn mặt bọn họ tái mét.
Ở một mức độ nhất định, thi thể của Linh Cẩu Nhân này vẫn tương đối dễ tìm thấy.
Một phần là do thời tiết bây giờ quá nóng, máu thịt Linh Cẩu Nhân đã có mùi chua, sau khi phân hủy thì mùi hôi thối càng tăng lên gấp bội.
Chỉ cần ngửi thấy mùi hôi thối này có nghĩa là thi thể đó đã cách không xa.
Mặt khác, đó là vấn đề về muỗi.
Trên thảo nguyên này có rất nhiều muỗi, quan trọng hơn là có rất nhiều côn trùng có độc.
Bị cắn hay chích sẽ nổi mục rồi sưng lên mưng mủ cũng thôi đỡ, chỉ sợ sẽ bị nhiễm độc khiến thối rửa.
Lúc này, trên Linh Cẩu Nhân chắc chắn bị muỗi đốt dày đặc, thậm chí còn có những con muỗi lớn bay phía trên cơ thể, chỉ cần nhìn thôi cũng đã nổi hết cả da gà.
Bọn họ cũng chẳng phải mới biết trên thảo nguyên này có nhiều muỗi, bởi vậy bọn họ đã chuẩn bị từ sớm.
Chiếc bình tre nhỏ treo trên thắt lưng chứa đầy nước đuổi côn trùng được Diệp Nghiên điều chế từ thảo dược.
Đi trên thảo nguyên, thỉnh thoảng bọn họ sẽ bôi một ít lên người.
Bây giờ nhìn xác Linh Cẩu Nhân đầy côn trùng, Chu Tự trực tiếp đổ một ít nước đuổi côn trùng lên tay rồi rưới lên.
Tác dụng của loại nước đuổi côn trùng này khá tốt, ngay khi mùi lan ra, lũ muỗi xung quanh lập tức tản ra khắp nơi.
Đám người Chu Tự thấy có cơ hội bèn bước tới.
- Rắc thêm nước đuổi côn trùng lên xác chết này để tránh thu hút côn trùng trở lại.
Việc điều chế loại nước đuổi côn trùng này khá đơn giản, nguyên liệu thô cũng phổ biến, vào hạ bộ y dược do Diệp Yến đứng đầu vừa nghiên cứu thảo dược vừa sản xuất rất nhiều nhang muỗi và nước đuổi côn trùng.
Vì vậy bọn họ có rưới nhiều cũng không thấy xót.
Xác Linh Cẩu Nhân đầu tiên được tìm thấy thành công là khởi đầu tốt đẹp cho hành động của bọn họ, chẳng bao lâu sau, ba xác Linh Cẩu Nhân còn lại cũng được Chu Tự tìm thấy, sau đó bọn họ lần lượt được đưa trở lại doanh trại Thảo Nguyên.
Mặc dù lần này hắn ra ngoài không bắt được một con bò rừng nào, nhưng thu hoạch lớn đến mức có thể khiến Chu Tự ngủ mơ cũng cười.
Sau khi thi thể của Linh Cẩu Nhân lần lượt được được về, các thợ giỏi phụ trách xử lý da thịt trong doanh trại đương nhiên bắt đầu hành động nhanh chóng.
Trong khoảng thời gian này, mấy người Chu Tự không hề nhàn rỗi, bọn họ chỉ nghỉ ngơi trong doanh trại một đêm rồi lại lên đường.
Vào cùng thời điểm đó, bọn họ đã quay lại sau khi bắt thêm bốn con bò rừng, thi thể của Linh Cẩu Nhân về cơ bản đã được xử lý xong xuôi.
“Thao Khống Khô Lâu Binh!”
Vào lúc đó, dưới tác động của sức mạnh chân ngôn, phần thịt xơ còn sót lại trên khô lâu nhanh chóng tiêu tan hoàn toàn, trong hốc mắt trống rỗng, hai quả cầu ma trơi lặng lẽ lơ lửng, ngọn lửa bốc cháy với âm thanh "tách tách", khô lâu Linh Cẩu Nhân bò dậy từ nền đất.
Cộng với sáu bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân bọn họ đã thu thập trước đó, vào lúc này, tổng cộng có mười sáu bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân vạm vỡ đang đứng trước mặt Chu Tự.
Trong số đó có một bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân đặc biệt vạm vỡ và lớn hơn nhiều so với những bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân khác, đó chính là khô lâu Nữ Vương Linh Cẩu!
Nhìn những bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân, cảm xúc của Chu Tự dâng trào.
Hắn không bao giờ ngờ rằng mình có thể tận dụng cơ hội này để có được nhiều bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân như vậy trong một lần.
Không nói quá chứ khoảng hơn chục chiến sĩ mà hắn đã dày công huấn luyện nếu đối đầu trực diện thì có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội chiến thắng trước mười sáu bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân này đâu.
Với sức chiến đấu này, những thành viên bộ tộc bình thường ở trước mặt hắn chẳng khác nào thứ tầm thường. Tất nhiên, dù vậy nhưng Chu Tự cũng không cảm thấy mình là kẻ bất khả chiến bại.
Chưa nói đến thứ khác, ít nhất là với tộc Bán Nhân Mã, chỉ bằng mười sáu bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân này của hắn là không giải quyết được.
Thậm chí nói đến phương diện chiến thuật, đối phương còn uy hiếp trí mạng đến hắn.
Bởi vì so với Bán Nhân Mã, tốc độ của bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân quá chậm, một khi hai bên lao vào chiến đấu, Bán Nhân Mã có thể trực tiếp vượt qua bộ khô lâu Linh Cẩu Nhân và tấn công vào vị trí phía sau của hắn.
Đây cũng là nguyên nhân cốt lõi khiến Chu Tự không ngần ngại trao đổi mũi tên đồng với tộc Bán Nhân Mã, đồng thời cũng muốn có được ngựa.
Chỉ cần có được ngựa là có thể bắt đầu huấn luyện kỵ binh.
Chỉ cần hắn có kỵ binh, sau này nếu hắn có giao chiến với Bán Nhân Mã, đối phương muốn thực hiện công kích quanh co, hắn có thể phái kỵ binh đến ngăn chặn bọn họ.
Khi đó, dù kỵ binh của bọn họ không bằng Bán Nhân Mã, bọn họ vẫn có thể trì hoãn hành động của đối thủ, điều này sẽ tạo cơ hội cho hắn hành động.
Với suy nghĩ này, có thể nói Chu Tự đặt rất nhiều hy vọng vào tộc Bán Nhân Mã.
Hy vọng đối phương có thể nhanh chóng tìm được ngựa hoang rồi bắt vài con cho hắn.
Là thủ lĩnh của tộc Bán Nhân Mã, chắc chắn Khal rất háo hức với những mũi tên đồng, nhưng hắn vẫn là một thủ lĩnh tộc tương đối sáng suốt.
Cho dù có muốn thì hắn cũng không mang theo toàn bộ thành viên trong bộ tộc dành thời gian đi tìm ngựa hoang.
Bởi vì hắn biết rất rõ, bây giờ săn Linh Cẩu Nhân là quan trọng nhất, Chu Tự dù sao cũng không có cho thời gian cụ thể, cho nên việc bắt sống ngựa hoang có thể bàn sau.
Nhưng ngoài ra, một lý do rất quan trọng khác là ngựa hoang di chuyển rất nhanh, đồng thời phạm vi hoạt động rộng lớn, không phải bọn họ muốn tìm là dễ dàng tìm được ra ngay.
Bản thân Chu Tự cũng biết điều này, nếu ngựa hoang dễ tìm như vậy thì đã tìm ra từ lâu rồi.
Trong khoảng thời gian này, đám người Chu cũng không nhàn rỗi, tiếp tục chăm chỉ bắt và thuần hóa bò rừng, dù sao về lâu dài thì càng có nhiều gia súc thì cuộc sống của bộ tộc của bọn họ càng tốt hơn.
Nếu có thể làm được, Chu Tự bây giờ muốn bắt hết nguyên cả đàn bò rùng về luôn!
Tất nhiên, hắn cũng biết rằng điều này là không thể, dựa trên hiệu quả đánh bắt hiện tại của bọn họ và nhìn vào quy mô của đàn bò rừng, bọn họ sẽ không thể bắt hết chúng ngay dù cho có bận rộn đến mùa thu.
Cứ vậy mà những ngày nóng nhất của mùa hè lặng lẽ trôi qua, nhiệt độ bắt đầu giảm dần, khí hậu dần dần trở nên dễ chịu hơn, Chu Tự nhận ra rõ ràng mùa hè sắp trôi qua và mùa thu sắp bắt đầu rồi!
Chính vào ngày này, bọn họ đã gặp lại Khal và những đồng bạn của hắn khi đang di chuyển trên thảo nguyên.
Khác với lúc đi vội vã và bận rộn săn Linh Cẩu Nhân trên thảo nguyên, đám người Khal lần này bước đi thong thả, đồng thời có ba con ngựa khá khỏe mạnh trong đội ngũ bọn họ!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca