TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh Bắt Đầu Từ Việc Lấy Vợ

Chương 154: Tiệc rượu nhỏ

Ngày hôm sau.

Chữ Ất ngõ Hội Tuyền.

Trước cổng tiểu viện số 13.

Thẩm Bình mang theo các thê thiếp bước vào trong viện, ánh mắt đảo qua, bố cục chỉnh thể tiểu viện gần như đều giống tiểu viện độc lập ở Vân Sơn phường, nhưng lại có thêm hai gian phòng, trong đó một gian chính là tĩnh thất Linh Trì, một gian khác là phòng luyện đan.

Sân rộng rãi hơn một chút.

Góc Đông Nam còn có một mảnh đất để trồng trọt, tuy chỉ là một mảnh nhỏ, nhưng làm cho người ta cảm giác được ấm áp.

“Phu quân, về sau chúng ta sẽ ở chỗ nào sao?”

Bạch Ngọc Dĩnh hưng phấn đánh giá tiểu viện, nàng không biết tiền thuê thuê hàng năm của tiểu viện, nhưng chắc chắn sẽ rất đắt, Luyện Khí hậu kỳ thậm chí viên mãn cũng không thuê nổi.

Phu quân có thể thuê ở đây khiến nàng vô cùng tự hào, càng thêm may mắn năm đó đã quyết định ở ngõ Hồng Liễu.

Thẩm Bình cười gật đầu, "Các nàng đợi ở tiểu viện.”

Nói xong hắn đi kiểm tra trong phòng.

Xác nhận không có việc gì mới bảo các thê thiếp tiến vào.

Mà hắn thì đi tới linh trì tĩnh thất.

Vừa bước vào.

Cả người hắn không khỏi giật mình một cái.

Linh khí trong tĩnh thất dày đặc gần như ngưng tụ thành sương mù, hít vào một hơi, máu trong kinh mạch đan điền phảng phất cũng đều hoan hô nhảy nhót.

Ngồi xuống tĩnh tâm vận chuyển công pháp.

Oanh.

Cực phẩm linh căn điên cuồng hấp thu linh vụ, thông qua đan điền dọc theo kinh mạch vận chuyển tuần hoàn, bình thường hắn tuần hoàn một vòng cần ba canh giờ, mà hiện tại vẻn vẹn canh rưỡi đã hoàn thành một vòng nhỏ.

“Đáng giá!”

Thẩm Bình mở mắt ra, vẻ mặt tươi cười.

Chi phí thuê tiểu viện độc lập thực sự rất cao, nhưng nó lại đáng giá.

Tu hành trong hoàn cảnh này.

Bạch Ngọc Dĩnh và Vu Yến vốn có cơ hội trùng kích Trúc Cơ, nếu kết hợp linh dịch, đan dược, còn có Tuyết Chi Hoàn và các tài nguyên phụ trợ, tin tưởng thời gian trùng kích Trúc Cơ sẽ rút ngắn!

Quan trọng nhất là có linh trì cung cấp, độ linh lực tinh thuần của các nàng cũng sẽ rất cao.

......

Đêm đã khuya.

Khi giờ Mão còn chưa đến.

Mùi cánh hoa đã lâu không gặp tràn ngập trong sương phòng.

Vu Yến sau khi tu luyện Thiên Diện Mị Thuật rất ít khi tắm rửa, nhưng lúc này đây nàng lại cố ý thêm phấn hoa vào nước nóng, cởi pháp bào ra.

Đường cong áo lụa mỏng như ẩn như hiện.

Nội Mị Hoả Thể kết hợp với mị thuật lặng lẽ thay đổi làn da của nàng.

Ngâm mình trong thùng.

Nàng nhắm mắt lại và chờ đợi.

Tiếng bước chân ngoài cửa phòng vang lên, thân ảnh rộng lớn quen thuộc xuất hiện.

Đôi mắt vừa mở ra, tia lửa trong đôi mắt lóe lên.

Thẩm Bình kỳ lạ lòng không nóng vội, mà cũng ngâm mình trong nước thơm của cánh hoa, giọng nói của hắn hiếm khi ôn hoà như bây giờ, "Vu Yến, hôm nay là lần đầu tiên của chúng ta sau khi sống lại.”

Vu Yến ngẩn ra, trong đôi mắt phảng phất như hiện lên Vân Sơn phường, hiện lên ngõ Hồng Liễu, ngõ Vân Hà... Từng cảnh tượng lướt qua không ngừng.

Có tuyệt vọng, có niềm vui, đau đớn, đấu tranh, nhưng cũng có sự đồng hành vô tận.

Nghĩ đến đây, đôi mắt nàng trở nên nhu hòa, tình ý miên man từ đáy mắt bắt đầu tràn ngập ra.

Hôm nay là ngày phu quân trọng sinh.

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên, nếu không có phu quân, nàng sớm đã chết dưới chất độc ăn mòn của Hắc Tuyến Độc Trùng.

Tiếng nước gợn sóng.

Vu Yến tiến đến trước người Thẩm Bình.

Trong hơi nóng bốc lên.

Cánh môi hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau.

"Phu quân, gặp ngươi là vận may của ta."

Khóe mắt Vu Yến lặng lẽ ướt át, nàng cầm lòng bàn tay Thẩm Bình, đặt ở trước người mình, "Nó đang nhảy lên.”

Thẩm Bình không đáp lại, cúi đầu hôn lại.

Thật lâu sau.

Dưới hơi nóng tràn ngập bao phủ hai người đã khoá chặt với nhau.

......

Năm ngày đã trôi qua.

Thẩm Bình nhận được lời mời của Đinh chưởng quỹ, đi tới một tửu lâu cách Chân Bảo Các không xa, nghiêm túc bảo thê tử rửa mặt chải đầu một phen, hắn thay áo dài đi tới tửu lâu này.

Bên trong phòng.

Thôi khách khanh và mấy vị khách khanh quen biết đều tề tụ ở đây.

"Thẩm phù sư tới rồi."

"Mau mời ngồi."

Đinh chưởng quỹ nhiệt tình đứng dậy nói.

Thẩm Bình chắp tay, lại lần lượt chắp tay hành lễ.

“Khúc tiền bối!”

Cuối cùng hành lễ về phía Khúc chưởng quỹ.

Khúc chưởng quỹ vuốt râu mà cười, "Thẩm phù sư, là một người không tồi.”

Thôi khách khanh lập tức mỉm cười nói, "Đúng vậy, Vân Sơn phường nguy hiểm như vậy, chúng ta có thể rời đi đã may mắn vô cùng, nào dám như Thẩm phù sư, đưa đạo lữ của mình đi trước.”

Nguyễn khách khanh cùng La khách khanh cũng đồng loạt gật đầu.

Thẩm Bình vội vàng nói, "Tại hạ cũng chỉ bất đắc dĩ, trước khi gia nhập Chân Bảo Các, đã có quen biết với Xuân Mãn Uyển.”

Hắn nói ngắn gọn về nguyên nhân ban đầu.

Khúc chưởng quỹ giật mình, nhẹ nhàng gõ bàn trầm ngâm nói, "Xuân Mãn Uyển lai lịch không nhỏ, Thẩm phù sư sau này tiếp xúc phải cẩn thận một chút, đừng bị mắc lừa.”

Thẩm Bình liên tục xưng phải.