Điều này làm Hạ Quần Phương nhớ đến bốn mươi năm trước khi bà vào lớp một nhìn thấy sách giáo khoa. Lúc đó bà đã vô cùng ngưỡng mộ người biên soạn ra sách giáo khoa này, xem người ta như người trời.
Ngẫm lại mà xem, có rất nhiều người đọc sách, giáo viên cũng dựa vào sách để chấm điểm. Sách chính là tiêu chuẩn, là đồ vật khó lường nhất trên đời, mà người viết sách cũng không hề tầm thường. Hơn nữa những cuốn sách này đều do con trai bà viết ra. ]
Mẹ hắn rất hạnh phúc, mẹ tự hào khoe với xóm làng rằng: "Tiểu Tịch nhà ta phát hành sách!"
Bà vứt bỏ mọi sự lo lắng trong lòng, ngẩng cao đầu kiêu ngạo, từ lúc chào đời đến nay chưa bao giờ bà cảm thấy thư thái thoải mái như hôm nay.
Chỉ cần người ta khen vài câu, Hạ Quần Phương đã cảm thấy mình vui sướng muốn ngất đi rồi.