TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 162: Đời này kiếp này, không thể tranh với hắn! (2)

Đúng lúc này, Phương Vọng hình như cảm nhận được điều gì, mở mắt ra, tay phải lật lên, lấy lệnh bài đệ tử của mình ra, bên trong vang lên tiếng của Quảng Cầu Tiên:

“Giáo nguy! Mau trở về!”

Giọng điệu của Quảng Cầu Tiên vô cùng nặng nề, đây là lần đầu tiên Phương Vọng nghe thấy hắn nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.

Phương Vọng cau chặt mày, Quảng Cầu Tiên là triệu tập hắn, hay là triệu tập toàn bộ đệ tử?

Rất nhanh, một bóng dáng lướt qua như gió xanh, dừng ở phía sau hắn, chính là Phương Hàn Vũ.

“Phương Vọng, ngươi có nghe thấy lời của chưởng môn không?”

Phương Hàn Vũ nhỏ giọng hỏi.

Phương Vọng đứng dậy nhìn về phía hắn, hỏi: “Giáo nguy, mau trở về?”

Phương Hàn Vũ gật đầu, rồi nói: “Xem ra đây là kêu gọi toàn bộ đệ tử, có vẻ Thái Uyên môn xảy ra chuyện lớn rồi, chúng ta phải trở về, đám Phương Hinh còn đang ở trong Thái Uyên môn.”

Phương Vọng do dự. Hắn vừa trải qua một trận đại chiến, còn chưa khôi phục linh lực, lúc này trở về thì không ổn thỏa.

Có thể khiến Quảng Cầu Tiên kêu gọi tất cả đệ tử ở bên ngoài…

Không lẽ…

Bỗng nhiên, Phương Vọng nhớ đến lời Chu Tuyết từng nói, vì Thái Uyên môn xuất hiện mấy thiên tài Địa Nguyên bảo linh, nên bị các giáo phái ma đạo bao vây tấn công. Bây giờ Thái Uyên môn sinh ra Thiên Nguyên bảo linh, liệu có đẩy kiếp nạn này tới sớm không?

Đợi đã!

Nếu là ma đạo xâm phạm, bọn họ chọn lúc này, có phải là vì vừa biết được chuyện hắn và Kiếm tông đại chiến không?

Hôm qua sau khi đại chiến kết thúc đã có không ít người lập tức rời đi, rõ ràng là thám tử.

Lúc trước Phương Vọng từng chém giết Đại Yêu Vương, tương đương với một Ngưng Thần cảnh. Nếu như có thể nhân lúc hắn vừa kết thúc đại chiến, phát động xâm phạm Thái Uyên môn, thì tất nhiên tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.

Diệt Thái Uyên môn trước, rồi lại vây giết hoặc hàng phục thiên tài Thiên Nguyên bảo linh như hắn?

Trong đầu Phương Vọng chợt lóe qua đủ loại suy nghĩ. Lúc này, từng bóng dáng ở trên mặt hồ đạp kiếm bay lướt qua, chính là các đệ tử của Thái Uyên môn.

Triệu Truyền Càn dẫn đầu đến trước mặt Phương Vọng, nhanh chóng nói: “Thái Uyên môn gặp nạn, chúng ta trở về trước. Phương Vọng, hai các ngươi ở lại Kiếm Thiên trạch đi!”

Dứt lời, hắn trực tiếp ngự kiếm rời đi, người khác đi ngay theo sau hắn.

Tham Thụy chân nhân trước giờ đều cợt nhả lúc này cũng nghiêm túc, mặc dù các đệ tử khác nhìn về phía Phương Vọng, nhưng lại không dám nói chuyện.

Phương Vọng thấy Cố Ly ở trong số đó, nàng mang vải che mặt không nhìn Phương Vọng, ánh mắt lạnh lùng như thường ngày.

Một nhóm mấy trăm người ngự kiếm đi về phía bắc, nhanh chóng lướt qua ngọn núi, biến mất không thấy còn tăm hơi.

Phương Vọng cau chặt mày. Rất rõ ràng Triệu Truyền Càn đang truyền lời cho hắn, bọn họ đã có suy nghĩ giống nhau.

Kiếp nạn của Thái Uyên môn chắc chắn có liên quan tới đại chiến này của Phương Vọng.

Phương Hàn Vũ trầm giọng nói: “Ngươi ở lại, ta trở về, ta không thể nhìn các tộc nhân gặp nạn!”

Phương Vọng hít sâu, nói: “Đợi ta một ngày, thế nào?”

“Nhưng mà…”

“Một mình ngươi có thể xoay chuyển càn khôn sao? Thái Uyên môn còn chưa yếu tới mức dễ dàng bị tiêu diệt! Thái Uyên môn có hộ giáo đại trận đấy!”

Phương Vọng trầm giọng nói. Nghe vậy, Phương Hàn Vũ cảm thấy có lý, thế là gật đầu đồng ý.

Sau đó, Phương Vọng lại ngồi xuống, vừa vận công nạp khí, vừa lấy Linh Khí đan trong túi trữ vật ra ăn vào, tăng nhanh tốc độ khôi phục linh khí.

Phương Hàn Vũ đi tìm Tùng Kình Uyên, nói cho hắn biết chuyện này.

Tùng Kình Uyên muốn nói lại thôi. Hắn rất muốn giữ Phương Vọng ở lại, sống chết của Thái Uyên môn liên quan gì tới hắn?

Nhưng nếu Phương Vọng vứt bỏ Thái Uyên môn, có phải sau này hắn có thể sẽ vứt bỏ Kiếm Thiên trạch không?

Mặt trời lặn, mặt trăng lên.

Một ngày trôi qua, Kiếm Thiên trạch đã hoàn toàn chìm trong yên tĩnh, yên tĩnh tới mức đáng sợ.

Gần đến chính ngọ, Phương Vọng đứng dậy, Phương Hàn Vũ đã đợi từ lâu lập tức xông đến.

“Chúng ta đi thôi.”

Phương Vọng nói, mặc dù linh lực vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng có bảy thành là đủ ứng phó rồi.

Tiểu Tử chui ngay vào trong lòng của Phương Vọng.

Phương Hàn Vũ gật đầu, hai huynh đệ cùng nhảy lên, phi kiếm đáp ở dưới chân bọn họ, chở bọn họ bay về phía Bắc.

Tùng Kình Uyên và một đám kiếm thị đưa mắt tiễn hai huynh đệ bọn họ rời đi.

Cố Thiên Hùng ở bên cạnh bước tới, cười nói: “Tùng tiểu tử, lão phu cũng nên đi rồi, lần sau lại so tài.”

Tùng Kình Uyên quay người nhìn về phía hắn, ôm quyền hành lễ.

So tài của hai người kết thúc với thắng lợi của Tùng Kình Uyên. May nhờ có Cố Thiên Hùng, Tùng Kình Uyên đã lấy lại lòng tin. Bình thường Cố Thiên Hùng hài hước dí dỏm, Tùng Kình Uyên đã coi hắn là bạn từ lâu.

Cố Thiên Hùng quay người, đi về một hướng khác, để lại một câu:

“Lần sau gặp lại cũng không biết Phương Vọng có thể trưởng thành tới mức độ nào. Tùng tiểu tử, ngươi phải cố gắng, đừng để sau này ngay cả tư cách đi theo hắn cũng không có.”

Tùng Kình Uyên không tức giận, ngược lại còn mỉm cười.

Trên dãy núi, Phương Vọng, Phương Hàn Vũ ngự kiếm phi hành, tốc độ của bọn họ rất nhanh, một canh giờ đã bay được chín trăm dặm, đây còn chưa phải toàn tốc độ của bọn họ, dù sao đường còn rất xa.

Trên đường, hai người đều không giao lưu, mỗi người một tâm sự.

Đột nhiên, Tiểu Tử chui ra khỏi lòng của Phương Vọng, Phương Vọng giống như cảm nhận được điều gì, híp mắt lại, ngay sau đó hắn đã dừng lại.

Phương Hàn Vũ dừng lại theo, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”

Ánh mắt Phương Vọng sâu xa, nói: “Hàn Vũ, trở về, vòng hướng khác về Thái Uyên môn.”

Nghe vậy, Phương Hàn Vũ cau chặt mày, truy hỏi: “Tại sao?”

“Đồ ngốc! Phía trước có kẻ địch! Hơn nữa số lượng rất nhiều, có người mai phục chúng ta! Ngươi ở lại chỉ có làm cản trở!”

Tiểu Tử kêu lên, giọng điệu vô cùng căng thẳng.

Mai phục?

Phương Hàn Vũ chợt nghiêng đầu nhìn, phía trước rừng núi nhấp nhô, núi cao chạy dài, mênh mông vô bờ, không thấy bóng người.