TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 163: Giáo nguy, mau trở về!

Tất nhiên hắn sẽ không nghi ngờ phán đoán của Phương Vọng, hắn quay đầu, cắn răng nói: “Ta phải ở lại với ngươi!”

Phương Vọng hít sâu, nói: “Thế trận lớn như vậy chắc chắn là để mai phục ta, ngươi mau về đi, nghe lời ta, nghĩ đến đám Phương Hinh. Hơn nữa cho dù một mình đánh không lại, cũng dễ chạy trốn, cũng không thể đợi đến lúc đó còn phải chăm sóc ngươi!”

Nghe vậy, Phương Hàn Vũ không khỏi cắn răng, hắn cũng không lề mề, lập tức ngự kiếm đi về phía lúc đến.

Đợi lúc không còn thấy bóng dáng của hắn, Tiểu Tử không nhịn được hỏi: “Công tử, chúng ta phải làm sao? Trốn sao?”

Phương Vọng nhìn chằm chằm phía trước, nói: “Không thể trốn, nếu trốn, thì bọn họ sẽ truy tìm, như vậy Phương Hàn Vũ sẽ có nguy hiểm. Hơn nữa các tộc nhân của ta cũng tiến về phía trước theo hướng này.”

Nửa canh giờ trước, hắn và Phương Hàn Vũ có thấy bóng dáng của người Phương gia, bọn họ đi bộ về phía trước, cách nơi này bốn trăm dặm.

Phương Vọng tiếp tục đạp kiếm tiến lên, chỉ là tốc độ không nhanh như lúc trước.

Mặc dù Tiểu Tử sợ, nhưng vẫn đến trên vai của Phương Vọng, cảnh giác nhìn xung quanh.

Đi được khoảng mười dặm, một tiếng cười lạnh lùng vang lên:

“Thiên Nguyên Kiếm Thánh Phương Vọng, ngươi có biết nợ máu phải trả bằng máu không?”

Ánh mắt Phương Vọng khóa chặt đỉnh núi của một ngọn núi cao cách mấy dặm ở phía trước, chỗ đó có mấy trăm tu sĩ đang đứng, dẫn đầu là một nam tử huyết bào, đầu đội mũ xương khô, một con bò cạp đỏ nằm bò trên lồng ngực để hở, hung dữ đáng sợ.

Không chỉ một ngọn núi, núi cao khác ở phía trước cũng lần lượt xuất hiện bóng dáng của tu sĩ khác, ngay cả khu rừng hai bên trái phải của hắn cũng nhảy ra từng bóng người.

Thanh Thiền cốc!

Phương Vọng nhận ra thân phận của bọn họ.

Cũng đúng, có thể phái ra nhiều người đến mai phục hắn như vậy, ngoài Thanh Thiền cốc ra còn có thể là ai?

Phương Vọng chậm rãi đáp xuống trên sườn núi bên dưới.

Hắn giơ tay phải lên, lấy Thiên Cung kích ra, khẽ hỏi: “Tiếp theo là một trận chiến, ngươi chuẩn bị xong chưa?”

Trong cảm nhận thần thức của hắn, kẻ địch ở bốn phương tám hướng nói ít cũng đến một vạn, đây chưa chắc đã là toàn bộ kẻ địch.

Để mai phục hắn, Thanh Thiền cốc đúng thật là chuyện bé xé ra to!

Trong rừng núi ở bốn phương tám hướng, tu sĩ Thanh Thiền cốc nhảy ra từ càng ngày càng nhiều, độc vụ dày đặc dâng lên giữa rừng núi. Chỗ đi qua, hoa cỏ cây cối đều khô héo với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Phương Vọng đứng trên sườn núi, đưa mắt nhìn, hắn đã hoàn toàn bị bao vây.

Hắn không lập tức ra tay, chính là đợi Thanh Thiền cốc đến bao vây, tránh cho Thanh Thiền cốc đuổi theo Phương Hàn Vũ.

Độc trùng đếm không xuể bay tới từ trên trời, che khuất mặt trời, sông núi mặt đất dần dần chìm vào u ám.

“Dù là núi đao biển lửa, ta cũng phải ở cùng công tử. Công tử yên tâm, ta ở Đại Thánh Động Thiên nhiều năm như vậy, tốt xấu gì cũng đã học được không ít bản lĩnh!”

Tiểu Tử bò trên vai của Phương Vọng, lải nhải nói, mặc dù giọng điệu yếu ớt, nhưng nó đã tản ra yêu khí của mình, chuẩn bị chiến đấu.

Từng khí tức mạnh mẽ bùng lên, ngay cả trong rừng cây sau lưng Phương Vọng cũng có rất nhiều độc trùng lo lớn bò ra, bọ cánh cứng, nhện, bọ cạp, bươm bướm, kiến, rắn,… vân vân, con gì cũng có.

Một bóng dáng bước ra từ trong độc vụ cuồn cuộn, cúi nhìn Phương Vọng đang quay lưng về phía hắn. Người này mặc đại bào màu đỏ, thân hình vạm vỡ, tóc dài đen trắng đan xen bên dưới một con rết màu đen, hai sợi râu dài của con rết phấp phới như cánh phượng, xung quanh hắn quấn quanh độc khí mạnh mẽ nhất.

“Phương Vọng, ngươi giết đồ nhi Lý Hồng Sương của ta, ngươi nhận hay là không nhận?”

Nam tử mặc bào đỏ lạnh lùng hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ tham lam.

Phương Vọng hơi nghiêng đầu, khóe mắt nhìn về phía hắn, hỏi: “Ngươi là người nào của Thanh Thiền cốc?”

“Cốc chủ Thanh Thiền cốc, Bàng Thôn Thiên!”

Nam tử bào đỏ trả lời, giọng điệu khó nén sát cơ.

Phương Vọng trào phúng cười nói: “Không ngờ đường đường cốc chủ Thanh Thiền cốc lại ra quân ồ ạt như vậy để giết một hậu bối như ta!”

Bàng Thôn Thiên giơ tay phải lên, độc vụ màu máu tuôn ra từ trong lòng bàn tay, từng trường tiên giống như xúc tu hiện ra, sắc mặt hắn lạnh băng, nói: “Muốn trách thì trách ngươi có Thiên Nguyên bảo linh, nếu như ngươi muốn sống, ngược lại vẫn còn một cơ hội.”

“Quỳ xuống, xin ta tha cho ngươi. Sau khi ta đoạt xác ngươi, ta sẽ tìm một thân xác mới cho ngươi, sau này dốc sức cho Thanh Thiền cốc, ngươi thấy thế nào?”

Nghe xong, Phương Vọng chợt cười to.

Càng ngày càng nhiều tu sĩ Thanh Thiền cốc đến gần, tất cả đều là tu vi Huyền Tâm cảnh, có đến hai trăm, ba trăm người. Đệ tử Thanh Thiền cốc dưới Huyền Tâm cảnh thì bố trận ở phía xa, vẻ mặt từng người đều nghiêm trọng.

Mặc dù nhân số của bọn họ đông đảo, nhưng đối mặt với Phương Vọng, bọn họ lại không dám thiếu cảnh giác. Bọn họ tin Thanh Thiền cốc có thể xử lý được Phương Vọng, nhưng Phương Vọng có thể giết chết Đại Yêu Vương, đánh bại Kiếm tông, chắc chắn hắn sẽ khiến bọn họ phải trả cái giá nặng nề. Bọn họ không ai muốn chết.

“Nếu đã không chịu, vậy thì đợi ta rút gân của ngươi, lấy máu của ngươi, đợi ngươi vô cùng suy yếu, rồi cưỡng chế đoạt xác của ngươi!”

Bàng Thôn Thiên lạnh lùng nói, dứt lời, hắn chợt quất roi về phía Phương Vọng.

Kình phong xé rách linh khí trời đất, phát ra tiếng chói tai.

Phương Vọng không lùi còn tiến, nhấc Thiên Cung kích giết về phía Bàng Thôn Thiên.

Đại chiến vô cùng căng thẳng!

Các đại tu sĩ của Thanh Thiền cốc lần lượt lấy ra bảo linh bản mệnh của mình, từng người tăng tốc xông về phía Phương Vọng.

Đối mặt với trường tiên của Bàng Thôn Thiên, Phương Vọng chạy nhanh tám bước, rồi đột nhiên ném Thiên Cung kích ra.

Ầm!

Thiên Cung kích bộc phát ra sức mạnh kinh khủng, mạnh mẽ đánh gãy trường tiên, tư thái không thể ngăn chặn giết về phía Bàng Thôn Thiên.

Ngự Kiếm thuật đại viên mãn!

Còn có thêm Đấu Chiến Chân công!