Vừa nghĩ đến sau này Phương gia có thể sẽ có tiên nhân, trái tim Phương Mãnh sắp bay lên trời rồi.
Phương Vọng hỏi: “Gia gia, ngươi muốn nói chuyện gì với ta?”
Phương Mãnh lấy lại tinh thần, cười nói: “Có hai chuyện, một là hôn sự của ngươi và Chu Tuyết, mặc dù tạm thời các ngươi không muốn thành thân, nhưng lời của phụ mẫu, ước hẹn hôn sự có thể tạm thời quyết định trước.”
Phương Vọng vội vàng nói: “Gia gia, sau này ta không thể ở Phương gia mãi, ta không muốn thành gia, chí hướng của ta là du lịch thiên hạ. Đương nhiên, ta sẽ không quên nhà, sẽ bớt thời gian trở về, chuyện nối dõi tông đường thì giao cho tộc nhân khác đi.”
Phương Mãnh trợn mắt nhìn hắn, hỏi: “Ai nói muốn trói buộc ngươi? Ai dám trói buộc ngươi, ta là người đầu tiên không đồng ý, sau này ngươi làm gì, ta đều ủng hộ ngươi. Nhưng sau lưng Chu Tuyết rõ ràng có cao nhân, Phương gia có thể có hôm nay là may nhờ có nàng, nhưng dù sao nàng cũng là nữ tử, ngươi không ra tay, vậy có thể đảm bảo cả đời nàng không gả ư? Nếu như nàng gả rồi, ngươi có thể đảm bảo trái tim của nàng còn thuộc về Phương gia không? Cho dù Phương gia không nên trói buộc nàng, thời gian lâu rồi dù sao cũng sẽ trở thành người xa lạ.”
“Tất nhiên ta sẽ không gò ép chuyện này, nhưng hy vọng ngươi có thể cố gắng, ít nhất có tỏ thái độ để Chu Tuyết biết ngươi có tâm ý này. Nếu như nàng không chịu, ta sẽ không gò ép nàng, nàng mãi mãi là ân nhân của Phương gia. Tứ bá của ngươi từng viết thư hỏi nàng, nàng nói đều xem ý của ngươi. Hàn Vũ cũng nói với ta rồi, Chu Tuyết chắc chắn thích ngươi, chỉ có tiểu tử ngươi mông vểnh quá cao, ngươi thanh cao!”
“Nghe gia gia, nam tử hán đại trượng phu, tam thê tứ thiếp rất bình thường. Nhưng vị trí chính thê không thể hoàn toàn dựa vào bản thân thích, cảm giác chỉ là nhất thời, thích hợp mới quan trọng hơn. Chu Tuyết chính là thê hiền tốt nhất của ngươi!”
Phương Vọng há miệng, trong lòng rất hoang mang.
Chu Tuyết thật sự thích hắn sao?
Nhưng trông không giống nha!
Hay lắm!
Đây là đang đùn đẩy!
Ném vấn đề nan giải lên người hắn.
Phương Vọng lập tức nói: “Nếu đã như vậy, ta cũng đồng ý, ta sẽ tìm cơ hội bày tỏ thái độ với nàng, nếu nàng từ chối, thì không thể trách ta rồi. Phương gia chúng ta làm việc quang minh lỗi lạc, cũng không thể bắt nạt nàng, nàng không muốn không thể bắt ép.”
Phương Mãnh vuốt râu, cười nói: “Đó là tất nhiên.”
“Gia gia, chuyện thứ hai thì sao?”
Sau khi nghe thấy gia gia đồng ý, Phương Vọng lập tức chuyển đề tài, hỏi.
Phương Mãnh ngừng cười, hỏi: “Liên quan tới chuyện vương triều Đại Tề chuyển thành vương triều tu tiên, ngươi có tham gia không? Hoặc ngươi có biết gì không?”
Nghe vậy, Phương Vọng lắc đầu nói: “Bình thường ta bận tu luyện, không nghe ngóng những chuyện này, gia gia muốn biết gì?”
“Những năm này, bầu không khí trên triều đình rất tế nhị, luôn có đại thần biến mất, tốc độ thay đổi thần tử còn nhanh hơn tất cả nữ tử trong Hoàng thành sinh con. Lần này đến tìm ngươi, là vì ta phát hiện một số thành trì không náo nhiệt bằng lúc trước, bách tính ai ai cũng cảm thấy bất an. Ta đã nghe ngóng, nghe nói nha môn các nơi cưỡng chế bách tính đi đào linh mạch, đi rồi sẽ bặt vô âm tín. Ta và Cao Tổ cùng khởi nghĩa, rồi lại cùng nhau chinh chiến thiên hạ, mặc dù Đại Tề có người từng muốn hại chúng ta, nhưng thiên hạ Đại Tề có một phần tâm lực của gia gia ngươi, nên ta không hy vọng có người hủy hoại nó.”
“Hơn nữa, Phương phủ là Quốc công phủ, các ngươi sinh ra đã được hưởng phú quý, vốn chính là lấy từ dân.”
Phương Mãnh nghiêm túc nói, hắn nói rất thận trọng, cũng đang xem xét biểu cảm của Phương Vọng.
Quan niệm của con người sẽ thay đổi theo lập trường, hắn lo Phương Vọng hoàn toàn biến thành quan niệm của tu tiên giả, chỉ cần tốt cho Tu Tiên giới, thì sẽ mặc kệ sống chết của chúng sinh.
Nghe xong, Phương Vọng do dự nói: “Thế này đi, đợi sau khi ta về Thái Uyên môn, ta nghe ngóng với sư phụ ta, nếu hắn nói không nói ra được nguyên do, thì ta tìm chưởng môn.”
Nghe vậy, đáy lòng Phương Mãnh thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn mỉm cười, giơ tay vỗ mạnh lên vai Phương Vọng.
“Tôn nhi ngoan, trường sinh hư ảo mờ mịt, con người sống cả đời quan trọng nhất là làm người thế nào, nếu như có thể trường sinh thành tiên, vậy thì phải nghĩ làm tiên thế nào.”
Phương mãnh nói lời thấm thía.
Tiên thế nào?
Tiên tùy ý làm bừa, thích làm gì thì làm!
Phương Vọng lặng lẽ nghĩ trong lòng, nhưng không dám nói ra, hắn không ngốc, hắn hiểu ý của gia gia.
Đại nghĩa gia quốc đối với người như Phương Mãnh cao hơn tất cả.
Sau đó, Phương Mãnh không nói những điều này nữa, bắt đầu nói chuyện Phương Cảnh với Phương Vọng.
Mười sáu năm trôi qua, Phương gia đã xuất hiện mấy trăm tu sĩ, mặc dù đa số đều đang ở Dưỡng Khí cảnh, nhưng đủ để đảm bảo an toàn cho Phương gia rồi.
Nhớ năm đó, một tu sĩ Dưỡng Khí cảnh đã suýt nữa khiến Phương phủ diệt môn, bây giờ nghĩ lại, hai ông cháu đều vô cùng thổn thức.
Đêm này, bọn họ đã nói chuyện rất lâu.
…
Giữa trưa hôm sau, Phương Vọng tĩnh tọa ở đầu cầu, vận công nạp khí.
Trận chiến với Kiếm tông Khổng Tích mặc dù đánh rất thoải mái, nhưng linh lực lại tiêu hao cực lớn. Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận quá tốn linh lực, chỉ đối phó với Khổng Tích thôi đã tiêu hao một nửa linh lực của hắn. Hắn nhất định phải nắm bắt thời gian khôi phục linh lực, để linh lực của bản thân duy trì ở trạng thái dồi dào.
Tiểu Tử nằm bò ở bên trái của hắn, tiếp tục ngộ kiếm.
Náo nhiệt lớn đến đâu cuối cùng cũng sẽ tan, các thế lực đã rời đi hơn nửa, bao gồm cả người Phương gia cũng đã đi từ lúc sáng sớm, người ở lại cũng chuẩn bị rời đi.
Phương Vọng chuẩn bị sau khi khôi phục linh lực sẽ về Thái Uyên môn. Đã lâu không trở về, cũng nên trở về rồi. Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sẽ về với tiếng tăm vang lừng, nghĩ thôi đã thấy hăng hái.