TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 139: Càn Khôn phiến, truyền thừa của Kiếm Thánh.

Chỉ thấy Kiếm Thánh nâng tay phải lên, sương mù sau lưng dâng lên từng bóng kiếm. Đưa mắt nhìn lại, mảnh hồ này bị bóng kiếm đếm không hết vây quanh, hình thành kiếm trận. Bóng kiếm bắn ra kiếm khí, hình thành màn sáng kiếm khí, ngăn cách vùng này.

“Không cần phải lo lắng, ta lược trận thay hắn.”

Giọng nói của Kiếm Thánh truyền đến, Tiểu Tử nghe xong, đột nhiên thở dài một hơi.

Chờ chút!

Hắn đang đối thoại cùng ta à?

Tiểu Tử bị dọa đến toàn thân xiết chặt, càng thêm kiêng dè Kiếm Thánh.

Phương Vọng nghe thấy lời Kiếm Thánh, hắn cũng an tâm, nếu như đối phương có ác ý, thì không cần phải chờ đợi thêm nữa.

Cùng lúc đó, đám kiếm thị, kiếm tu phương xa nhìn thấy kiếm trận phóng lên tận trời kia, tất cả đều bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là Kiếm Thánh làm nên.

Kiếm Thiên trạch bao la dường nào, nhưng lúc kiếm trận của Kiếm Thánh dâng lên, phảng phất một ngọn núi kiếm khí to lớn, không hề nhỏ hơn những đỉnh núi xung quanh, khí thế càng rộng lớn hơn.

Kiếm khí như thế đủ để cho tất cả kiếm tu tận mắt thấy hình ảnh này đều mê say.

Có Kiếm Thánh lược trận, quá trình tạo bảo linh sau đó của Phương Vọng đương nhiên thuận lợi.

Theo thời gian trôi qua, quạt xếp trên đỉnh đầu hắn dần dần ngưng thực. Đây là một cái quạt màu đen, trên quạt từng đường vân liệt diễm. Những đường vân liệt diễm này có thể dự trữ Huyền Dương chân hỏa, dùng để nhằm vào quỷ khí.

Thiên địa linh khí sôi trào mãnh liệt, từng tia sét lấp lánh trên trời, chậm chạp không đánh xuống, giống như ông trời đang biểu đạt sự bất mãn.

Kiếm Thánh nhìn bảo linh của Phương Vọng, phun ra hai chữ: “Địa Nguyên!”

Bản thân hắn cũng là Địa Nguyên bảo linh, cho nên rất rõ ràng đặc thù của phẩm giai Địa Nguyên, nhưng hắn chú ý tới bảo linh này còn đang hấp thu thiên địa linh khí. Việc này có ý nghĩa phẩm cấp của nó còn chưa đắp nặn đến cực hạn.

Như thế cũng không khiến Kiếm Thánh cảm thấy kỳ lạ. Hắn thiết trận ở đây, chỉ có bảo linh vượt qua Huyền Nguyên mới có thể tạo thành công. Phương Vọng có thể dẫn đến thiên tượng, chứng minh đó tuyệt đối không phải Địa Nguyên phổ thông. Đây là một ván cờ hắn thiết lập, đối với các kiếm thị của mình, hắn còn cố ý kéo thấp ngưỡng cửa một chút, sợ dọa đi người có duyên.

Đáy lòng Kiếm Thánh sinh ra cảm xúc chờ mong.

Hi vọng kẻ này có thể tạo nên ra bảo linh vượt qua phẩm giai Địa Nguyên.

Giống như Phương Vọng Thái Uyên môn vậy!

Vừa nghĩ tới Phương Vọng, Kiếm Thánh không khỏi thở dài, đáng tiếc thiên tài như vậy đã bái nhập Thái Uyên môn. Thái Uyên môn tất nhiên sẽ không để hắn đi.

Có tông môn thì có ràng buộc, không thích hợp tiêu chuẩn tuyển người của hắn.

Bất chợt!

Sắc mặt Kiếm Thánh khẽ biến, hắn cảm nhận được bảo linh của mình đang run rẩy. Điều này khiến ánh mắt hắn bắn ra thần thái.

Thật là…

Phương Vọng đắm chìm toàn thân và tâm trong tố linh, đã quên mất hết thảy của thế giới bên ngoài.

Không biết trôi qua bao lâu.

Phương Vọng bỗng nhiên mở mắt, đứng dậy. Huyền Dương chân hỏa trên đỉnh đầu khuếch tán ra, âm thầm mang sóng nhiệt càn quét bát phương, rung chuyển kiếm trận.

Hắn đứng dậy, đưa tay tóm về phía đỉnh đầu, tay cầm cán quạt, một chiếc quạt xếp màu đen có đồ văn liệt diễm xuất hiện trong tay hắn.

Hắn định thần nhìn lại. Nhìn thấy kiếm trận của Kiếm Thánh, tâm thần hắn khẽ động, bỗng nhiên tay cầm màu đen quạt xếp vung đi về màn sáng kiếm khí xa xa.

Ầm --

Hắn một tay múa quạt, mặt hồ phía trước trực tiếp nổ tung, mắt trần có thể thấy sóng gió đáng sợ xen lẫn bọt nước mãnh liệt, nhấc lên con sóng cao gần mười trượng va chạm chính diện vào màn sáng kiếm trận. Toàn bộ kiếm trận rung động vì đó.

Kiếm Thánh nhướn mày, ánh mắt ngưng lại, hai ngón tay phải chỉ về hướng mặt hồ. Trong chốc lát, kiếm trận vốn run rẩy lại vững như Thái Sơn, cho đến khi triệt tiêu sóng biển.

Phương Vọng phun ra một ngụm trọc khí, thầm kêu đáng tiếc.

Hắn xoay người nhìn về phía Kiếm Thánh, chắp tay hành lễ, nói: “Vãn bối Chu Du bái tạ tiền bối Kiếm Thánh lược trận, vừa rồi chỉ là tâm tình kích động, không nhịn được muốn thi triển một phen, mong rằng tiền bối chớ trách.”

Nếu một đòn của hắn phá được kiếm trận, thì cũng không sao, đối phương cũng không dám nói thêm gì.

Thất bại rồi, thì chỉ có thể nói lễ phép.

Đương nhiên, hắn quả thực không có ý mạo phạm, chỉ muốn thử xem mình bảo linh bản mệnh thứ ba mạnh đến mức nào.

“Không sao, có thể may mắn tận mắt thấy Thiên Nguyên sinh ra, quả thật vinh hạnh của ta. Không ngờ tới mảnh đất này có thể sinh ra hai vị Thiên Nguyên cùng một thời kì. Xem ra người nọ không lừa dối ta, nơi này quả thật có thể hoàn thành tâm nguyện của ta. Chỉ tiếc, bảo linh của ngươi không phải là kiếm, nếu không ta còn muốn đem truyền thừa của ta cho ngươi.”

Kiếm Thánh vuốt râu cảm khái nói. Phương Vọng nghe xong, trong lòng càng thêm hiếu kì Kiếm Thánh muốn cho hắn thứ gì.

Hắn rất muốn lấy ra Thiên Hồng kiếm, nhưng không thể tùy tiện hành động, nhỡ đâu Kiếm Thánh muốn đoạt xác thì sao?

Nói thật, hắn cũng không cảm thấy quá hứng thú đối với truyền thừa của Kiếm Thánh. Hiện tại tuyệt học dùng để chiến đấu của hắn cũng không ít, cũng không muốn tiến vào Thiên Cung uất ức mấy trăm năm nữa.

Phương Vọng linh cơ khẽ động, mở miệng nói: “Tiền bối, ta có thể tạo nên bảo linh này đều nhờ có ngài, không bằng ngài đến ban tên, thì thế nào?”

Kiếm Thánh nghe xong, có hơi chần chờ, nhưng nghĩ đến thời gian của mình không còn nhiều, hắn lộ ra nụ cười, trầm ngâm nói: “Thế nó như lửa, động như lôi đình, động một chút là chuyển càn khôn, không bằng gọi là Càn Khôn phiến đi.”

Càn Khôn phiến?

Phương Vọng cảm thấy cái tên này không tệ, vội vàng bái tạ Kiếm Thánh.

Kiếm Thánh vung tay áo, giải trừ kiếm trận, màn sáng kiếm khí tan rã, kiếm khí như sương mù dày đặc đầy trời tiêu tán, cực kỳ tráng lệ.

Sau đó, Kiếm Thánh đi về phía Phương Vọng.

Tiểu Tử lập tức đi tới trước mặt Phương Vọng, leo lên dọc theo chân của hắn, chui vào trong lòng hắn.