Kiếm Thánh đáp xuống trên cầu gỗ, đi qua Phương Vọng trước mặt, vứt xuống một câu: “Tiếp tục tu luyện đi, một năm sau, ta có đồ vật giao cho ngươi.”
Phương Vọng nhìn hắn đi vào trong lầu các phía sau sau đó đóng cửa phòng.
Một năm?
Sẽ không giở trò gì đấy chứ?
Suy nghĩ kỹ một chút, nhìn từ uy lực của kiếm trận vừa rồi, Phương Vọng hiện tại tuyệt đối không phải đối thủ của Kiếm Thánh. Nếu Kiếm Thánh muốn hại hắn, làm gì đợi thêm một năm?
Cho dù có nguyên nhân đặc thù cần chờ một năm, để phòng bất trắc, hiện tại không nên trực tiếp trấn áp hắn sao?
Phương Vọng càng nghĩ, quyết định chờ một năm, vừa lúc tu luyện ở nơi đây.
Phong cảnh nơi này không sai, rất thích hợp tu luyện.
Phương Vọng xoay người sang chỗ khác, vuốt vuốt Càn Khôn phiến trong tay, càng xem càng thích.
Hàn giang cô ảnh, bạch y hắc phiến* đón gió mà đến, hoa sen dưới cầu ngã trái ngã phải, lại lộ ra một loại vẻ đẹp lộn xộn, cảnh này như một bức tranh xinh đẹp.
(* bóng dáng cô độc trên sông lạnh, áo trắng quạt đen)
bóng dáng cô độc trên sông lạnh, áo trắng quạt đen)
…
Sau khi tạo nên Càn Khôn phiến, thực lực của Phương Vọng tăng nhiều. Tiếp đó, hắn cũng không đi dạo xung quanh, mà đả tọa tu luyện trên cầu gỗ.
Huyền Tâm cảnh còn chưa đủ!
Hắn nhất định phải sớm ngày đạt tới Ngưng Thần cảnh, thứ nhất là có lòng tin đối mặt hết thảy nguy cơ của Tu Tiên giới Đại Tề, thứ hai là tiến đến lấy được truyền thừa Thiên Cương Thánh Thể Chân công.
Ừm, cho đến ngày nay, hắn còn băn khoăn Thiên Cương Thánh Thể Chân công.
Thoáng chớp mắt.
Nửa năm trôi qua.
Dùng chừng nửa năm, Phương Vọng mới đột phá tới Huyền Tâm cảnh tầng hai. Chính hắn cảm thấy rất chậm, nhưng nghĩ đến rất nhiều người cố gắng cả đời cũng chỉ có thể kẹt ở Huyền Tâm cảnh tầng một, hắn lại thoải mái.
Sau khi đột phá, hắn tiếp tục ngồi trên đầu cầu tu luyện, mắt mở to, nhìn về phía mặt hồ.
Trong nửa năm này, hắn vẫn đang tu luyện, mà Kiếm Thánh tiến vào lầu các phía sau rồi cũng không ra nữa. Hắn không cách nào cảm nhận được khí tức của Kiếm Thánh trong lầu các, cho nên cũng không phán đoán được Kiếm Thánh còn ở đây chăng, nhưng lại không tiện quấy rầy bừa.
Mấy ngày gần đây, Phương Vọng cảm thấy rất hứng thú đối với sự biến hóa trên mặt hồ. Hắn luôn cảm thấy Kiếm Thánh sắp xếp hắn tu luyện trong này là có dụng ý đặc thù. Sương mù của mảnh hồ này mỗi ngày đều đang biến hóa, chẳng biết tại sao lúc sương mù phun trào, hắn cảm giác mơ hồ nhìn thấy một bóng người đang luyện kiếm, nhưng mỗi khi hắn nghĩ tới điểm này, lại nhìn về phía sương mù trên mặt hồ, thì không cách nào nhìn thấy bóng người kia nữa.
“Sao ngươi lại ở đây?”
Một âm thanh quen thuộc truyền đến, Phương Vọng liếc mắt nhìn lấy, chỉ thấy Phương Hàn Vũ đạp kiếm mà đến, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
Phương Vọng thầm thở dài một hơi, may mắn tiểu tử này không gọi thẳng tên thật của hắn.
Đây chính là Phương Hàn Vũ, tâm tư kín đáo. Hắn nhìn thấy Phương Vọng, đã biết Phương Vọng đổi tên đến đây, dù sao rất nhiều người trong Kiếm Thiên trạch bàn luận về hắn, nhất là Tùng Kình Uyên vẫn còn đang chán chường.
Phương Vọng vẫy vẫy tay với hắn, hắn lập tức bay tới, rơi xuống bên cạnh Phương Vọng.
“Ta tu luyện trong này, ngươi thì sao?”
Phương Vọng cười hỏi.
Phương Hàn Vũ hồi đáp: “Đương nhiên là hướng về phía truyền thừa của Kiếm Thánh mà đến. Đáng tiếc, ta đến hơn nửa năm, chỉ thấy được lão nhân gia hắn một lần. Nếu không ngươi cũng đi thử một chút, ngươi nhất định có thể thành công, bàn về thiên phú kiếm đạo, ta cảm thấy không ai có thể sánh bằng ngươi.”
Ba mươi sáu kiếm Kinh Hồng, đương thời ai có thể đạt tới trình độ như thế?
Bịch!
Phía sau truyền đến một tiếng vang, tiếp theo có một trận gió thổi tới, hai người Phương Vọng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Kiếm Thánh đứng sau lưng bọn họ.
Kiếm Thánh nhìn chằm chằm Phương Vọng, ánh mắt sáng rực mà hỏi: “Chu Du, ngươi cũng đúng kiếm tu?”
Chu Du?
Đây không phải là cái tên trong Tam Quốc Diễn Nghĩa sao?
Phương Hàn Vũ âm thầm kinh ngạc. Khi còn bé Phương Vọng đã thích kể Tam Quốc Diễn Nghĩa cho hắn nghe, lớn lên, hắn mới phát hiện trên đời căn bản không có Tam quốc. Sự lãng mạn của Thục Hán, khí khái của Tào Ngụy rõ ràng là Phương Vọng bịa ra.
Hắn kinh ngạc không phải vì Phương Vọng đổi tên, mà là vì sao lại đổi sang tên của trận doanh Đông Ngô, Phương Vọng không phải không thích Đông Ngô sao?
Tại sao không gọi là Gia Cát Lượng hắn thích đi?
Đúng rồi, sau này ta cũng dùng tên trong Tam quốc hành tẩu giang hồ, còn có thể hình thành ám hiệu với Phương Vọng.
Đối mặt với ánh mắt cực nóng của Kiếm Thánh, Phương Vọng kiên trì, nói: “Ừm, có liên quan đến, nhưng ta không phải là kiếm tu thuần túy.”
Kiếm Thánh nheo mắt lại, nói: “Dùng kiếm pháp mạnh nhất của ngươi luận bàn cùng ta, nếu làm ta hài lòng, ta sẽ ban truyền thừa của mình cho ngươi.”
Phương Vọng nhíu mày.
Một khi hắn sử dụng Kinh Hồng Thần Kiếm quyết hoặc Cửu Thiên Thương Lôi Kiếm trận, rất dễ dàng bại lộ thân phận.
Một đệ tử Thái Uyên môn tạo nên Thiên Nguyên bảo linh…
“Nếu ngươi biểu hiện được tốt, truyền thừa của ta không những cho ngươi, cũng cho cả hắn nữa.”
Kiếm Thánh mở miệng nói một lần nữa, hắn dùng ánh mắt liếc nhìn Phương Hàn Vũ.
Phương Hàn Vũ không kích động, mà lâm vào trong im lặng.
Hắn không rõ ràng Phương Vọng đang do dự điều gì, nhưng hắn sợ mình chế tạo phiền phức cho Phương Vọng.
Trước khi hắn đáp xuống đất, đã cố ý dùng thần thức quét lầu các một chút, rõ ràng không có người…
Nói cách khác, người này chính là Kiếm Thánh!
Ngoài Kiếm Thánh, ai có thể cao thâm khó dò như vậy?
Thế nhưng… Vì sao Phương Vọng lại mâu thuẫn truyền thừa của Kiếm Thánh?
“Được, nếu tiền bối đã nói như thế, vậy vãn bối chỉ có thể bêu xấu.”
Phương Vọng chắp tay nói, không vì mình, vì Phương Hàn Vũ, hắn cũng phải kiên trì lên.
Cùng lắm thì lại nghẹn mấy trăm năm!
Kiếm Thánh nghe xong, lộ ra nụ cười. Phương Hàn Vũ cũng cảm nhận được Phương Vọng là vì mình, hắn chỉ có thể nắm thật chặt chuôi kiếm của mình.