TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 138: Bảo linh bản mệnh thứ ba. (2)

Lại đi trong chốc lát, nam đồng rốt cục dừng bước lại trước một cửa phòng, hắn xoay người khom lưng hành lễ trước cửa phòng.

“Kiếm Thánh, những người này đã thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất.”

Nam đồng nói khẽ, kiếm thị của Kiếm Thiên trạch đều là gọi thẳng danh hiệu Kiếm Thánh, nghe nói đây là ý của Kiếm Thánh.

Cạch --

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, gió mạnh rít gào thổi ra, thổi đến áo bào nam đồng điên cuồng bay ra sau, làm đám kiếm tu kinh ngạc, dồn dập khom lưng hành lễ.

Cố Thiên Hùng khom người, giương mắt nhìn lại. Chỉ thấy một bóng dáng áo trắng bước chân ra từ trong nhà, quanh người hắn còn quấn từng bóng kiếm nhỏ bé, lít nha lít nhít. Mỗi đi một bước, đều lưu lại tàn ảnh sau lưng, giống như linh hồn xuất khiếu, Cố Thiên Hùng thấy mà trợn cả mắt.

Kiếm Thánh!

Tóc hắn trắng phơ, cuộn dưới mũ miện bạch ngọc, khí sắc khuôn mặt hồng nhuận, tinh khí thần tràn trề, nhất là hai mắt sáng ngời có thần, như có hai người tí hon vung kiếm trong đồng tử, ánh kiếm bốn phía.

“Dẫn bọn họ đi Dưỡng Kiếm trì tiếp nhận tẩy lễ đi.”

Kiếm Thánh vứt xuống lời nói này rồi hóa thành một trận gió bay đi, nháy mắt đã tan biến trong sương mù trên mặt hồ. Đám kiếm tu quay đầu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy từng tàn ảnh còn sót lại của Kiếm Thánh trên mặt hồ, đó là do kiếm khí biến thành.

“Đây chính là Kiếm Thánh sao? Không biết cảnh giới của hắn là gì.”

Phương Hàn Vũ thầm kinh hãi.

Cho dù ở Thái Uyên môn, hắn cũng chưa từng gặp cao nhân như thế.

Cho dù là chưởng môn Quảng Cầu Tiên, hắn cũng cảm thấy chưa hẳn có thể sánh bằng Kiếm Thánh.

“Các vị đi theo ta đi.”

Nam đồng mở miệng nói, sau đó tiếp tục đi thẳng về phía trước. Đám kiếm tu âm thầm tiếc nuối, không ngờ bọn họ vẫn chưa thể trực tiếp gặp mặt Kiếm Thánh.

Ở cầu gỗ trên mặt hồ, Phương Vọng ngồi đó, thân thể của hắn đã lơ lửng trên không, hắn sợ đốt cháy cầu gỗ, cho nên làm mình lơ lửng.

Nắm giữ Đấu Chiến Tâm, hắn có thể hóa thân thể của mình thành pháp khí, lại dùng Ngự Kiếm thuật bay lên không. Đối với hắn, thủ đoạn như vậy vô cùng nhẹ nhõm.

Huyền Dương chân hỏa cuồn cuộn ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn, hình thành một viên hỏa cầu. Từng đợt sóng nhiệt thỉnh thoảng khuếch tán, rung chuyển lầu các, thổi tan sương mù trên mặt hồ.

Tiểu Tử chăm chú nhìn Phương Vọng, trong mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Nó không để ý tới phía cuối mặt hồ sau lưng nó có người đang đến gần. Trong sương mù bàng bạc, một bóng dáng chậm rãi đi ra, ấy chính là Kiếm Thánh.

Kiếm Thánh đạp sóng mà đến, kiếm khí quanh thân đã biến mất, khí tức cả người hư vô, hợp nhất với tự nhiên. Ánh mắt của hắn khóa chặt trên người Phương Vọng, đôi lông mày bạc nhíu chặt.

“Lửa này hình như đã từng gặp ở đâu…”

Kiếm Thánh yên lặng nghĩ. Nghĩ ngợi mấy nhịp thở, đồng tử của hắn không khỏi phóng đại.

“Chẳng lẽ là Huyền Dương chân hỏa? Không đúng, với tu vi của hắn, sao có thể từng đi loại cấm địa kia được…”

Đôi mắt Kiếm Thánh nhìn chằm chằm Phương Vọng, nhìn xem bảo linh trên đỉnh đầu Phương Vọng, trong mắt của hắn toát ra vẻ chờ mong.

Giờ phút này, ý thức Phương Vọng đang nội thị không gian bảo linh.

Bảo linh bản mệnh thứ ba đang hình thành!

Liên quan tới bảo linh bản mệnh thứ ba, Phương Vọng đã sớm có tưởng tượng, hắn không muốn lại sáng tạo trường binh, đoản binh, hắn muốn sáng tạo bảo linh bản mệnh loại hình phụ trợ.

Tốt nhất là bảo linh bản mệnh chứa lực lượng phong ấn, Phương Vọng một mực nhắm vào hướng phong ấn trong tưởng tượng của mình.

Nhưng điều khiến hắn thất vọng là hắn thất bại, có lẽ là bởi vì thành tựu trên thuật phong ấn của của hắn không sâu. Sáng tạo bảo linh bản mệnh tuy dựa vào tưởng tượng, thế nhưng phải căn cứ vào kiến thức của mình, không thể trống rỗng tưởng tượng ra lực lượng không liên quan, mà Câu Hồn chú không tính là thuật phong thuần túy ấn.

Nếu tạm thời không cách nào tạo nên bảo linh loại hình phong ấn, vậy thì đổi một loại.

Hắn không thể không tạo bảo linh bản mệnh thứ tư mình đã sớm thiết tưởng trước.

Hắn muốn tạo nên một cái quạt xếp!

Một cái quạt xếp có sức gió đáng sợ, giống như quạt Ba Tiêu trong Tây Du Ký, đương nhiên, để hắn sáng tạo quạt Ba Tiêu ngay hiện tại là không thể nào.

Sức gió này không chỉ nhằm vào vật thể tồn tại trên thế gian, mà còn bao gồm cả hồn thể, hắn muốn quạt xếp này uy năng có phá ma nhiếp hồn!

Sở dĩ có tưởng tượng như vậy, là hắn chuẩn bị cho Lục Viễn Quân, cũng là chuẩn bị vì Thanh Thiền cốc, lấy quạt trừ độc sương mù, tồi khô lạp hủ.

Huyền Dương chân hỏa vốn có khắc chế năng lực hồn thể, cho nên suy nghĩ của hắn là có thể thực hiện.

Dần dần, hỏa cầu trên đỉnh đầu hắn bắt đầu biến hóa, dần dần ngưng tụ thành một cái quạt xếp.

Thiên địa linh khí điên cuồng tuôn về đỉnh đầu của hắn, hình thành gió lớn, thổi đến từ bốn phương tám hướng, thanh thế to lớn.

Lôi vân cuồn cuộn bay đến từ chân trời, vọt tới hướng Kiếm Thiên trạch, khiến mảnh thiên địa này dần dần rơi vào mờ tối.

Nhìn bảo linh bản mệnh dần dần hiện hình trên đỉnh đầu Phương Vọng, đáy mắt Kiếm Thánh hiện lên vẻ thất vọng.

Không phải kiếm, đáng tiếc!

Nhưng Kiếm Thánh nghĩ đại nạn sắp tới của mình, ánh mắt lại ảm đạm xuống, hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Hắn đứng trên mặt hồ, lẳng lặng nhìn Phương Vọng.

Theo bảo linh bản mệnh càng ngày càng ngưng thực, khí thế nó phát ra cũng dần dần mạnh lên, dẫn tới mây đen bao phủ trên trời cấp tốc lột xác thành lôi vân, từng đợt tiếng sấm vang lên.

Phương xa, những kiếm tu cảm ngộ kiếm đạo trên mặt hồ đều ngẩng đầu lên, trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ hoang mang.

Tiểu Tử ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy sắc trời lại thay đổi, trong đôi mắt rắn của nó toát ra vẻ lo lắng. Nó sợ động tĩnh quá lớn, rước lấy phiền phức.

Đúng lúc này, nó cảm nhận được một luồng uy áp khó có thể tưởng tượng đánh tới từ phía sau, nó quay đầu nhìn lại, mắt rắn trừng lớn.