TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 182: Cử thế vô song, Huyền Tâm cảnh tầng chín. (2)

Tu tiên giới Đại Ngụy thật sự mạnh như vậy, thì chẳng phải đã sớm xâm lấn, cướp đoạt linh mạch rồi sao?

Những năm đầu kiến quốc, Đại Tề đã từng khai chiến với Đại Ngụy, gia gia hắn, Phương Mãnh từng tham dự, đại phá quân Ngụy, mở rộng bản đồ giang sơn thêm năm trăm dặm.

Vương triều tranh phong, chứng tỏ tu tiên giới cũng tranh phong ở đó. Đại Ngụy bại, vậy đã nói rõ Tu tiên giới Đại Ngụy bại.

Mặc dù phàm nhân không biết tu tiên giả tồn tại, nhưng tu tiên giả sẽ chủ đạo chiến tranh thế gian, bọn họ không trực tiếp hiện thân, mà sử dụng pháp thuật.

Ví dụ như, năm đó khi Tề Cao Tổ suýt nữa bị chư hầu vây quét, bốn bề thọ địch, có thiên thạch rơi xuống từ trên trời, trực tiếp đập chết mười vạn quân địch, quân địch còn lại trực tiếp bị dọa vỡ mật, chạy tán loạn.

Sau khi Phương Vọng nhập Thái Uyên môn mới biết được trận đại chiến ghi danh sử sách, bởi vì có Huyền Hồng Kiếm tông xuất thủ, bọn họ đưa cự thạch lên trên biển mây, giả thành thiên tai.

“Người đánh bại Lữ Trường Ca không phải tông chủ Huyền Hồng Kiếm tông, mà là Từ Cầu Mệnh, hơn nữa còn dùng tu vi Huyền Tâm cảnh đánh bại Ngưng Thần cảnh, bây giờ khắp nơi tu tiên giới đều đang bàn luận về hắn, nói hắn là thiên tài đứng thứ hai thiên hạ.”

Nói đến đây, Cố Ly không khỏi nhìn về phía Phương Vọng, trong lòng cảm thán vạn phần.

Chiến tích này phi thường dường nào, mà vẫn không rung chuyển được địa vị của Phương Vọng.

Phương Vọng cũng không kinh ngạc. Chu Tuyết đã nói ngay từ đầu, Từ Cầu Mệnh là tu sĩ đứng đầu Đại Tề trong tương lai. Hơn nữa, hắn còn có thể rời khỏi Đại Tề, đi đến đỉnh cao toàn bộ thiên hạ.

Trước khi phi thăng, Chu Tuyết đều chưa hẳn là đối thủ của hắn, đáng tiếc, số hắn không tốt, không đạt được cơ duyên phi thăng.

“Lại nói chuyện thứ hai, đó chính là Xi Ma tông gặp Kim Tiêu giáo tập kích, nguyên khí đại thương. Kim Tiêu giáo thực sự rất mạnh mẽ, từ khi xuất thế đến nay, chưa từng bại trận, mà cao thủ càng ngày càng nhiều. Tên tuổi của Tiêu Cuồng đều đã vượt qua tứ đại hộ pháp Thiên Vương, thật không biết Ma Quân từ đâu đưa tới nhiều đại tu sĩ như vậy.”

Cố Ly sợ hãi thán phục.

Phương Vọng còn chưa từng gặp Tiêu Cuồng, nhưng đã không chỉ một lần nghe thấy cái tên này.

Đồ Thải Y là Ngưng Thần cảnh, vị Tiêu Cuồng này vô cùng có khả năng cũng là Ngưng Thần cảnh.

Chậc chậc, số lượng Ngưng Thần cảnh của Kim Tiêu giáo không phải còn nhiều hơn cửu đại giáo phái cộng lại đấy chứ?

Tất nhiên, đây chỉ là về ngoài, giống như Kiếm tông Khổng Tích, trước khi khiêu chiến Phương Vọng, chưa bao giờ nói cho người trong thiên hạ biết, hắn đã lên đến Ngưng Thần cảnh.

Cố Ly nói tiếp chuyện của tu tiên giới, Phương Vọng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng cảm thán theo, giống như những người quấy đảo phong vân kia là người hắn không thể với tới.

Cùng lúc đó.

Trong Thủy Uyên điện, Quảng Cầu Tiên, Dương Nguyên Tử cũng đang trò chuyện.

Dương Nguyên Tử cảm thán nói: “Vị Sài sư muội này đúng là lợi hại, vừa giúp Triệu Khải củng cố triều cương, thậm chí giúp đỡ Triệu Khải ngăn được nanh vuốt của giáo phái khác.”

Quảng Cầu Tiên vuốt râu cười nói: “Đó là đương nhiên, sư phụ chúng ta không thu đồ ở bên ngoài, có thể thu nàng, thì nàng đương nhiên không phải tầm thường. Nàng đã luyện thành tuyệt học của sư phụ, đạt tới trình độ mà ngươi và ta cũng không dám nghĩ tới.”

“Nghĩ lúc trước, nàng muốn làm phó chưởng môn, ta còn suýt nữa ra tay với nàng, may mắn nàng nể mặt ta, không làm cho ta khó xử, mà là lựa chọn thông qua làm nhiệm vụ để chứng minh khả năng của mình.”

Dương Nguyên Tử kể đến việc này, sắc mặt phức tạp.

Quảng Cầu Tiên đắc ý cười nói: “Nếu không phải nàng cương quyết đối ngoại, Thái Uyên môn há có thể tăng thêm nhiều linh mạch như vậy? Còn có những thế gia vọng tộc kia, há có thể cam tâm tình nguyện cống hiến tài nguyên mấy lần.”

Dương Nguyên Tử khẽ nói: “Lời tuy như thế, ngươi vẫn phải cẩn thận với nàng một chút, dù sao Trần An Thế chính là vết xe đổ.”

Nhắc tới Trần An Thế, nụ cười của Quảng Cầu Tiên biến mất, Trần An Thế phản bội là nỗi đau lớn nhất trong lòng của hắn.

Hắn thậm chí cảm thấy áy náy đối với Lục Viễn Quân, cho rằng năm đó nếu không khiến Trần An Thế dẫn tuổi nhỏ Lục Viễn Quân ra ngoài lịch luyện, Lục Viễn Quân cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay. Cho nên dù Lục Viễn Quân phản bội chạy trốn, hắn cũng không nỡ truy nã Lục Viễn Quân.

“Tâm sự về Kim Tiêu giáo đi, ngươi và ta dưỡng thương nhiều năm, cũng nên nhìn thẳng vào mối uy hiếp Kim Tiêu giáo. Kim Tiêu giáo tập kích Xi Ma tông, lại thêm Thanh Thiền Cốc trước đó, bọn họ đã bày ra thực lực không sợ cửu đại giáo phái.”

Dương Nguyên Tử cau mày nói, hắn nghĩ tới Ma Quân, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng dè.

Quảng Cầu Tiên cũng nhíu mày, hắn trầm giọng nói: “Thực lực của Ma Quân sâu không lường được. Trước khi ma đạo xâm lấn Thái Uyên môn, ta đã từng luận bàn với nàng, lúc đó ta cảm giác nàng có thể giết ta, nhưng cố ý không giết, xem ra là muốn ngồi xem chúng ta và ma đạo tàn sát lẫn nhau.”

Dương Nguyên Tử nhướn mày, hỏi: “Ngươi đã trúng tà nguyền rủa giống như ta chính vào lúc đó à?”

“Đoán chừng như thế.”

“Sao ngươi không nói với ta, ta còn cho rằng ngươi đi hộ tống Lục Viễn Quân, trên đường gặp Ma Quân tập kích.”

“Ta nói với ngươi thế nào, nói ta không địch lại Ma Quân à? Vậy thì mất mặt cỡ nào, huống hồ, nàng chỉ thăm dò ta một phen đã rời đi.”

“Ha ha, ngươi thật thích giữ gìn mặt mũi của mình.”

Bị Dương Nguyên Tử châm chọc khiêu khích, Quảng Cầu Tiên hừ lạnh một tiếng, nói: “Không sao cả, Phương Vọng đã trưởng thành rồi, chờ hắn đột phá Ngưng Thần cảnh, Ma Quân chưa chắc là đối thủ của hắn!”

Kể đến Phương Vọng, hắn lại đắc ý. Trong lúc hắn làm chưởng môn, Thái Uyên môn có thể xuất hiện thiên kiêu như Phương Vọng, cho dù hắn chết, cũng có thể kiêu ngạo đối mặt với các đời chưởng môn Thái Uyên môn ở dưới đất!