TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 183: Thứ hai thiên hạ, kiến thức của Tiểu Tử.

“Đồ nhi ta nhất định vô địch thiên hạ, nhưng nếu Lục Viễn Quân lại quay về, bọn họ đánh nhau, ngươi không thể lại bao che cho Lục Viễn Quân nữa! Thằng ranh con đó lại đánh ta một chưởng vào lúc ta giúp hắn, thật là một thứ chẳng ra gì!”

Dương Nguyên Tử kể đến Lục Viễn Quân, hắn đã tức đến thở hổn hển, chửi rủa không dừng lại được.

Quảng Cầu Tiên cười khổ, thở dài nói: “Chúng ta đã hết sức bảo vệ hắn sống sót rồi. Nếu hắn lại quay về, chết trong tay Phương Vọng thì đó chính là số mệnh của hắn. Chẳng qua ngươi nói, Phương Vọng có biết được sự thật không?”

Dương Nguyên Tử bình tĩnh nói: “Nói nhảm, nếu không biết, với tính tình của Phương Vọng, vì sao phải tranh vị trí đại đệ tử?”

Quảng Cầu Tiên yên lặng, hỏi theo: “Hắn sẽ ghi hận chúng ta sao?”

Dương Nguyên Tử lắc đầu nói: “Trong lòng hắn nghĩ như thế nào, ta không rõ ràng, ít nhất mặt ngoài vẫn tôn trọng chúng ta như cũ. Dù sao ngươi không thể khiến ngay cả khúc mắc trong lòng, hắn cũng không có chứ? Hắn cũng là người. Việc này cứ như vậy đi, dù sao ngươi và ta không còn sống được bao nhiêu năm, cho dù bị hắn oán trách lại thế nào, chỉ cần không giận chó đánh mèo Thái Uyên môn là được. Cũng may, thái độ hắn đối xử với đồng môn vô cùng tốt, cũng không ỷ mạnh hiếp yếu.”

Quảng Cầu Tiên nghe xong, cảm thấy có lý, nhưng vẫn không nhịn được thở dài.

“Sư đệ, ngươi nói sau khi chúng ta chết, nhìn thấy nàng, nàng sẽ trách móc chúng ta sao?”

“Nàng dựa vào cái gì mà trách móc chúng ta? Năm đó nàng quả thực đã cứu tính mạng của chúng ta, nhưng chúng ta cũng trả ân tình rồi. Chính nàng đáng đời, cứ muốn gả cho cái tên kia, xem ra dòng giống của tên kia cũng không phải đồ tốt gì!”

Dương Nguyên Tử cắn răng mắng, nhưng trong mắt của hắn tràn đầy vẻ bi thương.

Quảng Cầu Tiên chân thành nói: “Sư đệ, đừng nghĩ đến nàng nữa. Đều do sư huynh năm đó không bảo vệ tốt cho ngươi, lần đầu tiên dẫn ngươi xuống núi lịch luyện, thì đã gặp ma đạo vây công. Nếu không phải nàng ra tay, ngươi và ta đều phải chết, cũng chính vì ngươi lần đầu xuống núi, còn chưa kịp kiến thức hồng trần cuồn cuộn, đã động tâm với nàng, đều là lỗi của sư huynh.”

Dương Nguyên Tử khẽ nói: “Nói bậy bạ gì đó, làm sao ta có thể có thể động lòng với nàng!”

Quảng Cầu Tiên muốn nói lại thôi, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài.

“Tiếp tục trò chuyện về Kim Tiêu giáo đi, ta đề nghị liên hợp giáo phái chính đạo, đạt thành nhận thức chung, cùng hưởng tình báo về Kim Tiêu giáo, nếu có thể, liên thủ diệt trừ Kim Tiêu giáo!”

Dương Nguyên Tử nói sang chuyện khác. Kể đến Kim Tiêu giáo, trên mặt của hắn lộ ra vẻ hung ác.

Quảng Cầu Tiên cũng bắt đầu suy tư.

Trò chuyện với Cố Ly chừng một canh giờ, hai người mới nói lời từ biệt.

Về đến trong động phủ, Phương Vọng ngồi trên giường lớn bạch ngọc, vẻ mặt vẫn còn dư vị.

Anh hùng thiên hạ tranh phong không ngừng, hắn cũng thật muốn giả làm…

Khụ khụ, hắn cũng rất muốn giành vinh quang vì Thái Uyên môn!

Đáng tiếc, hắn phải nhận nhịn, đột phá Ngưng Thần cảnh trước rồi lại nói.

“Công tử, ngươi có biểu cảm gì vậy, sẽ không nhớ thương nàng đấy chứ?”

Tiểu Tử gục xuống bàn, nhìn nét mặt của Phương Vọng, không nhịn được hỏi.

Phương Vọng trừng nó một chút, tức giận nói: “Ta nhớ thương ai, liên quan gì đến ngươi?”

Tiểu Tử phun lưỡi rắn, hỏi: “Công tử, nếu không ta học chút thuật biến hóa, biến thành Cố Ly, thỏa mãn ngươi? Ngươi muốn làm gì với ta đều được.”

Phương Vọng nghe xong, suýt nữa chấn vỡ giường lớn bạch ngọc. Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Tử, mắng: “Cái đầu nhỏ này của ngươi, cả ngày suy nghĩ gì vậy, học được từ chỗ nào? Cũng không thấy ngươi ra ngoài mà!”

“Đương nhiên là học được trong Đại Thánh Động Thiên, cũng là tu sĩ Nhân tộc các ngươi tự làm mẫu cho ta, nữ tu thích biến hóa các loại dáng vẻ lấy lòng nam tu. Nam tu kia mỗi lần đều khen nàng thật tuyệt, lẽ nào công tử không thích kiểu này?”

Tiểu Tử hỏi rất nghiêm túc.

“Hồ ngôn loạn ngữ! Thích thì thế nào, không thích thì thế nào? Ngươi chỉ là một con rắn, xin ngươi chỉnh ngay ngắn thái độ của mình, nếu không cẩn thận ta thu dọn ngươi đấy!”

Phương Vọng quát lớn.

Không thể để con rắn này nói tiếp!

Làm cả người miên man bất định!

Kiều diễm chính là kiều diễm, chỉ muốn hủy đạo tâm của ta!

Phương Vọng đưa tay vung lên, cách không ném Tiểu Tử vào trong ao nhỏ phía sau, sau đó hắn bắt đầu ngồi xuống tu luyện.

Tiểu Tử ngoi đầu lên từ trong ao, đầu rắn ướt sũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phương Vọng, càng không ngừng thè lưỡi rắn, không biết suy nghĩ điều gì.

Trong hang động mờ tối.

Lục Viễn Quân đang vận công mở to mắt, chau mày, tự lẩm bẩm: “Sao lại không thể thành công, rốt cuộc xuất hiện vấn đề ở chỗ nào?”

Triệu Chân trôi bồng bềnh trên hồ lô đen hỏi: “Chẳng lẽ là ngươi căn bản không luyện thành đấy chứ?”

“Có khả năng, nhưng nếu là như thế, trước đó sao có thể hấp thu hồn phách của bọn họ?”

Lục Viễn Quân trăm mối không có cách giải.

Triệu Chân buông tay nói: “Rất bình thường mà, hấp thu càng nhiều, quỷ binh càng mạnh, trình độ của ngươi còn cần đề cao. Quên đi, đừng nhớ thương Phương Vọng nữa, chờ ngươi triệt để luyện thành Âm Dương Huyền Minh Chân công, ta nghi ngờ Phương Vọng đều sắp rời khỏi Đại Tề rồi.”

“Bảo linh của hắn chính là Thiên Nguyên bảo linh đấy, không ai biết được tốc độ tu hành của hắn nhanh đến mức nào. Cam chịu số phận đi, ngươi không bằng hắn đâu.”

Vừa dứt lời, Lục Viễn Quân ngẩng đầu nhìn, lạnh lùng chằm chằm vào Triệu Chân, dọa Triệu Chân sợ tới mức vội vàng câm miệng.

Lục Viễn Quân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lấp lóe, nói: “Đúng vậy, không thể đợi thêm nữa, càng chờ thêm thì càng phiền phức.”

Ngưng Thần cảnh, chính là cảnh giới ngưng tụ nguyên thần, cũng là tầng một cảnh giới người tu hành thành lập mối liên hệ càng sâu với linh hồn của mình.

Nguyên thần sinh ra, có thể khiến cho người tu hành tiếp xúc đến thiên địa linh hồn mà phàm nhân không tiếp xúc được, nhìn trộm được yêu ma quỷ quái và trạng thái Cửu U mắt thường không nhìn thấy được trong nhân thế, cũng có thể giúp đỡ người tu hành truy tìm càng nhiều thiên cơ hơn.