Ngày đó, tin tức Phương Vọng trở thành đại đệ tử Thái Uyên môn nhanh chóng truyền khắp Thái Uyên môn. Chín mạch và chủ thành tông môn đều dán thông cáo về việc này.
Đối với việc Phương Vọng trở thành đại đệ tử, dường như các đệ tử cũng tán đồng, thậm chí cảm thấy kích động. Có đại đệ tử như vậy dẫn đầu, mỗi một người đều sinh ra mong đợi cao hơn đối với tương lai.
Trong vòng nửa tháng sau đó.
Tin tức Phương Vọng trở thành đại đệ tử của Thái Uyên môn truyền khắp Tu tiên giới Đại Tề.
…
Huyền Hồng Kiếm tông, biển mây vờn quanh, có một đỉnh núi đâm thủng tầng mây. Trên đỉnh núi dựng đứng, dưới một gốc cây già, Từ Cầu Mệnh ngồi trước cây, vuốt ve kiếm gỗ trong tay.
Một bóng dáng vòng qua mây mù, đi đến trước mặt hắn, đúng là muội muội của hắn, Từ Thiên Kiêu.
“Ca, Phương Vọng trở thành đại đệ tử của Thái Uyên môn rồi!”
Từ Thiên Kiêu hưng phấn nói. Nàng đã từng được Phương Vọng cứu, luôn luôn rất hiếu kì với Phương Vọng. Từ sau chuyện Thiên Nguyên bảo linh của Phương Vọng truyền khắp thiên hạ, nàng càng chú ý tới Phương Vọng hơn.
Nghe vậy, Từ Cầu Mệnh dừng tay lại, hắn ngẩng đầu cười nói: “Hắn trở thành đại đệ tử có gì mà ly kỳ, đây không phải chuyện đương nhiên sao?”
Từ Thiên Kiêu cảm thán: “Nhưng hắn mới ba mươi bảy tuổi, nhìn chung cửu đại giáo phái, từ xưa đến nay, không có người nào trẻ tuổi như thế đã ngồi bên lên vị trí đại đệ tử.”
Từ Cầu Mệnh nghe xong, ánh mắt trở nên phức tạp.
Sau khi Phương Vọng hoành không xuất thế, tất cả thiên tài thiên hạ Đại Tề đều ảm đạm phai mờ. Bây giờ trên đời chỉ có hai loại thiên tài, một loại là Phương Vọng, một loại là những thiên tài khác, Từ Cầu Mệnh hắn chính là những thiên tài khác.
Mặt ngoài Từ Cầu Mệnh không nói gì thêm, nhưng trong lòng luôn luôn đè nén một luồng sức lực, hắn muốn chứng minh mình không kém gì Phương Vọng!
Từ Thiên Kiêu nói thao thao bất tuyệt, trong lời nói tràn đầy tò mò, sùng bái đối với Phương Vọng. Từ Cầu Mệnh mặc dù không vui vẻ lắm, nhưng hắn rất khó tức giận khi đối mặt muội muội, chỉ có thể miễn cưỡng vui cười phụ họa.
“Đúng rồi, Lữ Trường Ca đã đưa thư khiêu chiến Huyền Hồng Kiếm tông, nửa năm sau sẽ tới khiêu chiến chúng ta. Hắn rõ ràng để Thái Uyên môn đến sau cùng, đây là miệt thị đối với Huyền Hồng Kiếm tông chúng ta. “
Từ Thiên Kiêu kể đến một chuyện khác, trên mặt lộ ra vẻ oán giận.
Đối với Phương Vọng, nàng sùng bái, nhưng đối với Thái Uyên môn, nàng cũng không phục. Dưới cái nhìn của nàng, thiên tài tuyệt thế như Phương Vọng nên đi vào Huyền Hồng Kiếm tông, vừa lúc Phương Vọng đạt được truyền thừa của Kiếm Thánh, nói rõ hắn là một kiếm tu.
Trên thực tế, Huyền Hồng Kiếm tông quả thực cũng định mời chào, thế nhưng Phương Vọng bế quan lâu dài, bọn họ căn bản không tiếp xúc được.
…
Sau khi trở thành đại đệ tử, Phương Vọng vẫn bế quan như cũ, vô cùng khiêm tốn, mà Thái Uyên môn cũng không điều động nhiệm vụ cho hắn, cũng hy vọng hắn có thể an tâm tu luyện.
Đệ tử các mạch cũng cảm thán nghị lực của Phương Vọng, thiên tư cử thế vô song, mà còn nỗ lực tu luyện như thế, căn bản không cho người ta cơ hội vượt qua.
Cứ như vậy, lại là bốn năm thời gian.
Phương Vọng cuối cùng đột phá tới Huyền Tâm cảnh tầng chín!
Huyền Tâm cảnh tầng chín bốn mươi mốt tuổi, hắn rất muốn hỏi một chút người trong thiên hạ, còn có ai được như vậy?
Từ sau khi Phương Vọng thăng lên đại đệ tử, thiên địa linh khí trong động phủ của hắn đã phóng đại, xem ra là tông môn tăng lên tài nguyên đổ vào hắn.
Sau khi đột phá, hắn lại dùng thời gian bảy ngày củng cố vi. Đợi đến khi tu vi ổn định, hắn lập tức xông ra động phủ, đứng bên vách núi hô to một tiếng.
Đệ tử đi ngang qua từ xa bị giật mình, chẳng qua quay đầu nhìn thấy là Phương Vọng, cũng không dám quấy rầy.
Ầm ầm --
Sơn môn của động phủ bên cạnh mở ra, Cố Ly đi ra từ trong đó. Nàng không mang mạng che mặt, lộ ra khuôn mặt tươi cười tinh xảo mà thanh lãnh, nàng đi đến bên cạnh Phương Vọng, hỏi: “Nghẹn lâu quá à?”
Phương Vọng nhoẻn miệng cười với nàng, nói: “Cố cô nương chê cười, ta có quấy rầy ngươi tu luyện không?”
Cố Ly nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Nửa năm trước, ta vừa đột phá Linh Đan cảnh tầng tám, bây giờ không cần tu hành quá chuyên chú, cho nên ngươi không quấy rầy đến ta, vừa lúc ta cũng muốn ra ngoài xem.”
“Linh Đan cảnh tầng tám, không tệ không tệ.”
Phương Vọng tán thưởng.
Cố Ly theo dõi hắn, hỏi: “Ngươi thì sao, bây giờ là cảnh giới gì?”
Phương Vọng khiêm tốn nói: “Vẫn ở Huyền Tâm cảnh.”
Cố Ly nghe xong, thở dài nói: “Xem ra ngươi và ta không thể so tài ở lúc Linh Đan cảnh tầng chín, bây giờ nghĩ lại, lúc đầu ta thực sự là ngây thơ.”
“Nếu ngươi muốn so tài cũng được. “
Phương Vọng nhẹ giọng cười nói.
Khi đó ngươi dùng cảnh giới cao đánh ta, cũng cho ta thử một chút thôi.
Cố Ly ném cho hắn một cái liếc mắt, nói: “Ngươi còn muốn tiếp tục bế quan sao?”
Phương Vọng gật đầu, nói: “Đó là đương nhiên, ta sợ ra ngoài lại bị giáo phái ma đạo vây công.”
Cố Ly chợt cảm thấy hắn nói chuyện thật đáng giận, khiến nàng đều không nhịn được muốn động thủ, chẳng qua nghĩ đến chính mình tuyệt đối không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể nhịn.
“Nói chuyện với ta một chút đi, gần đây tu tiên giới đã xảy ra chuyện gì.”
Phương Vọng nhìn ra vẻ u oán trong mắt nàng, lập tức nói sang chuyện khác.
Đối mặt thỉnh cầu của Phương Vọng, Cố Ly không từ chối, nàng vừa hay muốn nói chuyện nhiều với Phương Vọng.
“Vậy trước tiên nói về Lữ Trường Ca đến từ Đại Ngụy một chút đi. Ba năm trước đây, hắn khiêu chiến Huyền Hồng Kiếm tông, bại, lại còn bị Huyền Hồng Kiếm tông cầm tù.”
Cố Ly kể đến việc này, giọng điệu mang ý cảm thán.
Phương Vọng kinh ngạc hỏi: “Đây không phải là chuyện rất bình thường sao? Dù sao Huyền Hồng Kiếm tông được cho giáo phái mạnh nhất, dù sao cũng không thể để một mình Lữ Trường Ca quét ngang Tu tiên giới Đại Tề chứ.”