Nói về Triệu Chân rồi, Phương Hàn Vũ lại nhắc đến Tu Tiên giới.
“Những trong năm này, Kim Tiêu giáo quát tháo phong vân, tứ đại hộ pháp Thiên Vương trước sau tập kích Thanh Thiền cốc, Hoàng Ngục sơn, khiến hai đại Ma giáo tổn thất nặng nề. Bọn họ còn buông lời, muốn để Kim Tiêu giáo trở thành giáo phái duy nhất của Đại Tề.”
“Tứ đại hộ pháp Thiên Vương đều là đại tu sĩ có cấp bậc có thể sánh bằng Phó chưởng môn. Một người mạnh nhất thậm chí lấy sức một mình xông vào Hoàng Ngục sơn, không ai có thể ngăn cản.”
Kể đến Kim Tiêu giáo, Phương Hàn Vũ lộ ra vẻ kính nể trên khuôn mặt.
Vì đối tượng Kim Tiêu giáo tập kích chính là giáo phái ma đạo, dẫn đến đệ tử Thái Uyên môn thuộc về chính đạo cũng không chán ghét bọn họ. Tu Tiên giới chính là giang hồ càng lớn hơn. Đại đa số tu tiên giả có lẽ rất xem trọng danh tiếng, bọn họ rất hiếu kì Kim Tiêu giáo có thể đi tới một bước nào.
Phương Vọng biết Chu Tuyết gia nhập Kim Tiêu giáo, hắn cũng ôm chờ mong to lớn đối với Kim Tiêu giáo.
Giáo phái nào đáng để Tiên Tôn tái sinh Chu Tuyết gia nhập?
“Đúng rồi, ba năm trước đây, Lục Viễn Quân gặp phải giáo chủ Kim Tiêu giáo Ma quân tập kích, nghe nói chính hắn bị thượng nặng, đến nay vẫn còn chữa thương trong động phủ. Chưởng môn giận dữ, phong chủ mạch thứ nhất càng xuống núi tiến đến điều tra Kim Tiêu giáo.” Phương Hàn Vũ nhắc đến việc này, cũng không giật mình.
Hắn cảm khái nói: “Lục Viễn Quân cũng thực xui xẻo, ra ngoài lịch luyện đều có thể gặp được Ma quân, cũng may Ma quân không muốn giết hắn.”
Tứ đại hộ pháp Thiên Vương của Kim Tiêu giáo đã mạnh như vậy, tu vi của Ma quân đương nhiên cao thâm khó dò, cho nên Lục Viễn Quân dù bị thương, nhưng càng nhiều người cảm thấy là Ma Quân cố ý hạ thủ lưu tình.
Phương Vọng nghe xong cũng nghĩ như vậy. Hắn thậm chí cảm thấy bên trong Kim Tiêu giáo khả năng có chỗ dựa của Lục Viễn Quân, nếu không vì sao Chu Tuyết lại gia nhập Kim Tiêu giáo?
Hai huynh đệ trò chuyện hồi lâu.
Trước khi đi, Phương Hàn Vũ báo cho Phương Vọng biết, đợi đến sau khi hắn đột phá Linh Đan cảnh thì sẽ xuống núi, đi cày điểm cống hiến tông môn. Sở dĩ làm như vậy, một là điểm cống hiến tông môn có thể đổi lấy rất nhiều tài nguyên tu hành, hắn muốn trợ giúp Phương gia trở thành thế gia tu tiên. Hai là hắn cũng cảm thấy rất hứng thú đối với vị trí đại đệ tử của mạch thứ hai.
Sau khi Phương Vọng tiễn biệt hắn, trở lại trước giường lớn bạch ngọc, tiếp tục đả tọa.
Tiểu Tử lại gần, nói: “Công tử, sáu năm trước ngươi đã có thể đánh bại tu sĩ Huyền Tâm cảnh tầng năm, bây giờ quét ngang Huyền Tâm cảnh cũng không khó lắm chứ?”
“Khó mà nói, dù sao ta còn chưa từng giao đấu với Huyền Tâm cảnh tầng chín, chẳng lẽ ngươi biết được thực lực của Huyền Tâm cảnh tầng chín? Trong mắt của ta, phân chia mạnh yếu không phải xem cảnh giới, mà là xem đối thủ là ai.”
Phương Vọng hồi đáp, trong lòng hắn cũng đang cân nhắc thực lực của mình.
Chớ nhìn hắn chỉ có hai mươi sáu tuổi, tu hành những tuyệt học kia lại đã tốn hơn một ngàn năm, trăm năm, thực lực của hắn đã không thể dùng cảnh giới để định nghĩa.
Thế nhưng mục tiêu hiện tại của hắn là đột phá Huyền Tâm cảnh.
Hắn đều đã đạt tới Linh Đan cảnh tầng tám, đương nhiên phải một hơi vọt tới Huyền Tâm cảnh, khi đó, đối mặt hết thảy kẻ địch mạnh, nguy hiểm, hắn cũng có lực lượng.
Sau này, hắn có thể tốn thời gian đi làm nhiệm vụ, làm cho độ cống hiến của mình vượt qua Lục Viễn Quân, lại đoạt vị trí đại đệ tử, trở thành người ứng cử cho chức chưởng môn.
Làm như vậy, ngoài báo thù, còn có thể mang đến càng nhiều lợi ích hơn cho gia tộc.
Cái gọi là tu tiên, ngoài tư chất, điều càng quan trọng hơn chính là phúc duyên, thế nào là phúc duyên?
Tài nguyên chính là phúc duyên!
Tiểu Tử nịnh nọt nói: “Công tử nói đúng, với thiên tư của công tử, lại tu hành thêm trăm năm, quét ngang thế gian này thì có gì khó? Hiện tại quả thực không thể khinh địch.”
Sau khi rời khỏi Đại Thánh Động Thiên, nó biết được tuổi tác và thời gian tu hành của Phương Vọng, điều này khiến nó rất giật mình.
Lúc nó tu hành được mười năm, đừng nói đánh bại Yêu Vương, ngay cả Tinh Quái nó cũng không phải...
Nguyên nhân chính là như thế, hiện tại nó ôm chờ mong cực lớn đối với Phương Vọng.
Nó từng nhìn thấy rất nhiều kỳ văn thượng cổ ở trong những bí cảnh của Đại Thánh Động Thiên kia, biết rõ thành tiên rất khó, ngàn năm khó ra một người thành tiên. Người có thể thành tiên hoàn toàn là hạng người thiên tư tuyệt luân, phúc duyên ngập trời.
Thiên tư của Phương Vọng làm nó khiếp sợ, mà phúc duyên của hắn càng không cần nhiều lời, chỉ riêng thu hoạch trong Đại Thánh Động Thiên đã rất khoa trương.
Kim Lân Bạch Vũ Y, yêu đan của Yêu Vương, mà còn có bức tường thần bí kia nữa, nó nghiêm trọng hoài nghi Phương Vọng đã học được truyền thừa thần bí trên tường.
Đùi như vậy, nó nhất định phải ôm chặt, ngày sau nếu Phương Vọng thành tiên, thì chẳng phải nó có thể gà chó lên trời rồi sao?
Phương Vọng lấy ra yêu đan của giao long màu đen từ trong túi trữ vật, đưa cho Tiểu Tử, nói: “Viên yêu đan này, ta tạm thời không dùng được, chờ sau này khi ta muốn dùng, giết Yêu Vương cũng không khó, không bằng cho ngươi. Trong lúc ta tu luyện, ngươi cũng phải nỗ lực mạnh lên, tiếp qua mấy năm, ngươi và ta hoành hành thiên hạ, cố gắng trở thành truyền thuyết sống ở thế gian.”
“Đa tạ công tử, sau này ta nhất định xông pha khói lửa vì công tử!”
Tiểu Tử cực kỳ kích động, dùng đuôi rắn cuốn lấy yêu đan, nó liếm yêu đan hai ngụm, lộ ra một biểu cảm mê say.
“Tranh thủ hóa rồng đi, sau này ta chính là Thần Long Tiên Quân.”
“Thần Long Tiên Quân? Nghe thật là khí phách, ta nhất định cố gắng tu luyện, sau này để công tử cưỡi ta.”
“Là cưỡi rồng, không phải ‘cưỡi’ rồng!”
“Có khác nhau ở chỗ nào sao?”
Một người một rắn trò chuyện, mặc sức tưởng tượng tương lai.