Chu Tuyết làm Phương Vọng tạm thời buông xuống thù hận, chuyên tâm tu luyện, Phương Vọng nghe lời. Bây giờ xem ra Chu Tuyết là đúng, ưu thế lớn nhất của hắn chính là tốc độ tu hành, chỉ cần tiếp tục mạnh lên, đừng nói báo thù, sau này Thái Uyên môn mặc hắn định đoạt cũng không khó.
Chỉ cần đủ mạnh mẽ, Lục Viễn Quân, Triệu Chân là chính hay là tà, đều do hắn định đoạt!
...
Thời gian qua mau, Phương Vọng chân không bước ra khỏi nhà vẫn luôn bế quan. Ngày ấy sau khi rời đi, Phương Hàn Vũ rốt cuộc không tới thăm hắn nữa, con cháu Phương phủ khác cũng không dám quấy rầy.
Lại gần hai năm qua đi.
Tu vi của Phương Vọng rốt cục đạt tới Linh Đan cảnh tầng chín, độ khó tu hành tầng cuối cùng của Linh Đan cảnh vượt xa trước đó, cũng may Huyền Dương Thần Kinh của hắn chính là tuyệt học thượng thừa.
Huyền Tâm cảnh khác với Linh Đan cảnh, không cần dựa vào vật ngoài thân, chủ yếu là cảm ngộ tự nhiên thiên địa, làm cho tâm mình ngưng kết thành Huyền Tâm. Thế nào là Huyền Tâm, ấy chính là cảm ngộ tâm huyền diệu của đạo pháp.
Huyền Tâm cảnh chính là cảnh giới hạng nhất của Tu Tiên giới Đại Tề. Còn về Ngưng Thần cảnh cao hơn, đó vốn là là tồn tại lông phượng sừng lân, rất khó gặp được.
Đột phá Huyền Tâm cảnh, chú trọng ngộ tính và duyên phận.
Một ngày này, Phương Vọng khó được đi ra khỏi động phủ, hắn đi đến bên vách núi, thưởng thức phong cảnh tráng lệ của Thái Uyên môn.
Tiểu Tử thì thuận theo bả vai của hắn, chui vào lồng ngực của hắn, lộ ra một cái đầu rắn tới.
Tám năm tu hành làm Tiểu Tử đã triệt để biến thành một con rắn tím, vảy rắn tràn ra tia sắc lạnh dị dạng dưới ánh mặt trời.
Hiện giờ đang vào mùa hạ, mặt trời chói chang treo cao, ngọn núi của mười mạch Thái Uyên môn không bị sương mù che đậy, tất cả đều lộ ra thân núi, cao vút trong mây, hùng vĩ tráng lệ, vừa nhìn thấy, đã làm cho tâm thần người ta thanh thản.
Mười mạch sơn phong còn quấn quanh chủ thành tông môn, giống như một đôi tay nâng lên chủ thành tông môn. Phương Vọng nhìn lại từ xa, có thể nhìn thấy bóng dáng đệ tử các mạch ngự kiếm phi hành, còn có từng dãy bạch hạc thành đàn lướt qua.
“Có thể cứ luôn tu luyện thế này, cũng rất tốt. “
Phương Vọng chợt cảm khái nói. Rời xa thế tục, tạm thời quên mất thù hận, dốc lòng tu luyện, đây không phải chính là sinh hoạt tu tiên trong tưởng tượng của hắn sao?
Tiểu Tử quay đầu, ngước nhìn Phương Vọng, hỏi: “Công tử, ngươi không muốn làm Thần Long Tiên Quân rồi?”
Đối với nó, ở lâu một chỗ, nó đã cảm thấy không có ý nghĩa. Có thể là ba trăm năm ở Đại Thánh Động Thiên đã tạo nên loại tâm tính này của nó, làm nó muốn thoát đi hoàn cảnh ở lâu.
“Đương nhiên không phải, chỉ là một câu cảm thán mà thôi.” Phương Vọng cười khẽ một tiếng.
Đời trước, hắn còn chưa đi hết thế giới, sống qua ngày rất bình thường. Một đời này, từ nhỏ hắn đã quyết định muốn bước chân khắp thiên sơn vạn thủy. Vì mục tiêu này, hắn lặng lẽ tập võ, chính là vì tránh cho triển lộ thiên phú, khiến Phương gia đặt quá nhiều kỳ vọng vào hắn, trói buộc hắn. Bây giờ tu tiên, ý nghĩ du lịch thiên hạ của hắn vẫn không thay đổi như cũ.
Đợi đến khi trợ giúp Phương gia hoàn toàn bước lên con đường tu tiên, kẻ thù cũng bị loại trừ sạch sẽ, hắn muốn đi nhìn ngắm thiên hạ bên ngoài Đại Tề.
Đúng lúc này.
Phương Vọng nghe thấy tiếng sơn môn mở ra ầm ầm truyền đến từ sau lưng. Hắn liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy Cố Ly đi ra từ trong động phủ, nàng đi thẳng đến bên cạnh Phương Vọng, mở miệng hỏi: “Ngươi kết thúc bế quan rồi à?”
“Ra ngoài hít thở không khí, nhiều năm không thấy, Cố cô nương tu hành thế nào rồi?” Phương Vọng cười hỏi.
Cố Ly rõ ràng tu luyện một loại pháp môn liễm khí cao thâm nào đó, Phương Vọng vậy mà không nhìn thấu tu vi của nàng.
Không hổ là Cố gia Bắc Lạc.
Cố Ly nhìn hắn, ánh mắt vi diệu, nói khẽ: “Vẫn được, nhưng nhất định không thể sánh bằng ngươi... Phương Vọng, bảo linh bản mệnh của ngươi thật là phẩm giai Thiên Nguyên sao?”
Phẩm giai Thiên Nguyên?
Phương Vọng bị nàng nói cho bất ngờ không kịp chuẩn bị, hắn ra vẻ kinh ngạc nói: “Làm sao có thể, vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”
Hẳn là hai năm này đã xảy ra chuyện gì?
Phương Vọng lập tức nghĩ đến Quảng Cầu Tiên. Có lẽ Quảng Cầu Tiên quá tin tưởng Phó chưởng môn Trần An Thế, lộ ra phẩm giai bảo linh của hắn rồi?
“Hiện tại toàn bộ Tu Tiên giới Đại Tề đều đang lưu truyền việc này, nói Thái Uyên môn xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế có được Thiên Nguyên bảo linh, tên là Phương Vọng.” Cố Ly hồi đáp, ánh mắt nàng nhìn về phía Phương Vọng trở nên cực nóng.
Nàng muốn nghe Phương Vọng chính miệng thừa nhận.
Phương Vọng lộ ra nét mặt dở khóc dở cười, bất đắc dĩ hỏi: “Ai nói vậy? Sao ta không biết bảo linh của ta là Thiên Nguyên bảo linh?”
Cố Ly chăm chú nhìn hắn, nói: “Không biết là ai truyền ra, tin tức này đã lưu truyền một năm rồi. Tháng trước, Thái thượng trưởng lão của Thiên Xu giáo Phù Huyền Cơ tuyên bố, hắn trải qua thôi diễn thiên cơ, xác định Thái Uyên môn quả thực sinh ra một vị thiên mệnh chi tài vượt qua cả Địa Nguyên bảo linh...”
Thiên Xu giáo, một trong chín đại giáo phái, thuộc về chính đạo, mối quan hệ với Thái Uyên môn không tính là quá tốt, nhưng cũng không kém.
Nghe tới đây, Phương Vọng nhìn như điềm tĩnh, trong lòng lại ngơ ngác.
Phẩm giai bảo linh của đã truyền khắp thiên hạ rồi ư?
Mặc dù lúc trước hắn muốn nhấc lên phẩm giai bảo linh một chút, nhưng cũng không nghĩ tới trực tiếp bại lộ phẩm giai Thiên Nguyên.
Trước đó Chu Tuyết đã từng nói, kiếp trước Thái Uyên môn vì xuất hiện mấy vị thiên tài Địa Nguyên bảo linh, mà dẫn đến gặp phải ma đạo xâm lấn sau này, suýt nữa hủy diệt. Chính là sau khi sống qua kiếp nạn này, Thái Uyên môn mới lột xác, cuối cùng trở thành tông môn mạnh nhất Đại Tề.
Hiện tại bảo linh Thiên Nguyên của hắn bị bại lộ, có thể thúc đẩy một kiếp này đến trước hay không?