Phương Vọng gật đầu, nói: “Đồ nhi nghe sư phụ, đồ nhi chuẩn bị bế quan tu luyện, tranh thủ sớm ngày đạt tới Linh Đan cảnh tầng chín, lại đi xung kích Huyền Tâm cảnh.”
Dương Nguyên Tử nghe xong, cảm khái vạn phần, nói: “Thiên Nguyên bảo linh, quả thực vượt quá sức tưởng tượng. Ngươi mới nhập môn bốn năm, đã bắt đầu nhìn ra xa Huyền Tâm cảnh rồi. Chờ ngươi sự thật đột phá đến Huyền Tâm cảnh, ta sẽ phong ngươi làm đại đệ tử của mạch thứ ba. Nếu sau này ngươi muốn tranh vị trí đại đệ tử của Thái Uyên môn, ta cũng sẽ ủng hộ ngươi.”
“Hừ, cũng nên là lúc mạch thứ ba chúng ta quật khởi, thiên tư của ngươi mạnh hơn Lục Viễn Quân nhiều, thì nên đi tranh!”
Kể đến Lục Viễn Quân, giọng điệu của Dương Nguyên Tử tràn đầy trào phúng.
Phương Vọng thầm cảm khái trong lòng, ai có thể nghĩ tới Dương Nguyên Tử châm chọc khiêu khích Lục Viễn Quân có thể chết vì Lục Viễn Quân.
Hắn chợt rất hiếu kì câu chuyện xưa giữa Dương Nguyên Tử, Quảng Cầu Tiên và mẫu thân của Lục Viễn Quân, không biết là chuyện xưa thê mỹ như thế nào, hay có trích đoạn cẩu huyết gì.
Hai sư đồ trò chuyện hồi lâu, Phương Vọng mới cáo từ.
Đi từ dưới đỉnh núi, đệ tử mạch thứ ba gặp phải ven đường nhìn thấy hắn, đều nhiệt tình chào hỏi hắn. Bây giờ thanh danh của hắn trong Thái Uyên môn cực lớn, ngoài chiến tích trong cửu mạch đấu pháp của hắn, cũng bởi vì Diệp Tưởng, Hứa Lãng, Yến Phi Nhạc thường xuyên tán dương hắn trước mặt mọi người, khiến cho tên tuổi của hắn không lạnh xuống theo thời gian, mà trái lại càng xâm nhập thêm lòng người.
Sau khi trở lại động phủ, Phương Vọng đả tọa luyện công.
Tiểu Tử cũng tu luyện ở đó, Phương Vọng lấy ra một bộ phận bảo bối huyết nhục của giao long màu đen cho nó, làm nó cực kỳ hưng phấn.
Dựa theo lời Tiểu Tử nói, cảnh giới yêu quái từ thấp đến cao có thể chia thành Tinh Quái, Linh Yêu, Đại Yêu, Yêu Vương, Đại Yêu Vương, vừa lúc đối ứng năm cảnh giới Dưỡng Khí, Tố Linh, Linh Đan, Huyền Tâm, Ngưng Thần.
Trước mắt, Tiểu Tử đã đạt tới Đại Yêu đỉnh phong, nhờ có huyết nhục của con giao long màu đen kia, hiện tại nó muốn tăng cấp lên cảnh giới Yêu Vương.
Phương Vọng vừa nghĩ tới nó thành tựu Yêu Vương, trong lòng còn rất mong đợi. Trong Thái Uyên môn không có Yêu Vương, đại đa số yêu sủng đều là cảnh giới Linh Yêu, yêu sủng đạt tới cấp bậc Đại Yêu cũng ở trong tay trưởng lão, phong chủ.
Động phủ yên tĩnh, nhật nguyệt lưu chuyển ngoài động.
Từng năm trôi qua.
Đến đầu năm, con cháu Phương phủ cũng tới thăm viếng Phương Vọng, sau khi biết được Phương Vọng bế quan, mấy năm sau liền không tới quấy rầy hắn nữa.
Thoáng chớp mắt.
Sáu năm trôi qua.
Càng về sau Linh Đan cảnh, độ khó tu hành càng cao, mặc dù có Huyền Dương Thần Kinh đại viên mãn, nhưng Phương Vọng cũng chỉ đạt tới Linh Đan cảnh tầng tám.
Mà Tiểu Tử, đã thành công bước vào cảnh giới Yêu Vương, chỉ là nó còn không thể hoá hình, khá ly kỳ, ngay cả chính nó cũng không rõ ràng nguyên do.
Phương Vọng lại không gấp gáp, không hoá hình rất tốt. Nếu nó hóa hình rồi, bị Chu Tuyết nhìn thấy, nhất định sẽ bị trêu chọc, hiện tại coi làm sủng vật mà nuôi rất tốt.
Chính vào lúc mùa thu, mạch thứ ba nhuộm sắc thu, lá rụng bay tán loạn.
Một bóng dáng hạ xuống trước sơn môn, ấy chính là Phương Hàn Vũ. Dáng người hắn thẳng tắp, tóc dài cuộn dưới tử quan, đôi mắt bị một miếng vải đen quấn quanh, hai sợi tóc dài rơi xuống theo góc ngoài của mắt. Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc phiêu động, lộ rõ khí độ phóng khoáng của hắn.
“Phương Vọng.”
Phương Hàn Vũ mở miệng kêu. So với sáu năm trước, khí chất của hắn càng tốt hơn, phong thần tuấn dật, lại lộ ra một luồng nhuệ khí không cách nào bỏ qua.
Sơn môn ầm ầm mở ra, Phương Hàn Vũ dậm chân bước vào.
“Khí tức không tệ lắm, đã đạt tới Tố Linh cảnh tầng chín rồi?”
Tiểu Tử trêu chọc nói. Đối với lời này, Phương Hàn Vũ chỉ khẽ gật đầu, hắn đi thẳng tới trước mặt Phương Vọng.
Phương Vọng mở to mắt, dò xét hắn.
Sáu năm trước, Phương Hàn Vũ đã là Tố Linh cảnh tầng ba, thời gian sáu năm bay vọt đến Tố Linh cảnh tầng chín, cũng không chậm, mặc dù không thể so với Phương Vọng, nhưng tuyệt đối có thể được cho là thiên tài hàng đầu.
Không phải sao, Phương Hàn Vũ đã mặc áo bào của đệ tử thân truyền rồi.
Không thể không nói, Tuyệt Tâm Tà Mục quả thực rất lợi hại. Thanh Thiền cốc nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không thành công, có thể thấy được độ khó thành tựu Tuyệt Tâm Tà Mục cao đến mức nào. Nếu không phải có người sống lại là Chu Tuyết ở đây, Phương Hàn Vũ sao có thể đạt được cơ duyên lớn đến vậy.
“Tố Linh cảnh tầng chín, không khiến ta thất vọng, có ngươi ở đây, ta có thể tu luyện càng yên tâm hơn, cần ta cho ngươi thiên tài địa bảo ngưng kết linh đan không?” Phương Vọng hài lòng cười nói.
Phương Hàn Vũ ngồi trước bàn, vừa lắc đầu, vừa châm trà cho mình, nói: “Không cần, Chu Tuyết đã chuẩn bị tốt cho ta rồi.”
Lại là nàng.
Phương Vọng cảm khái trong lòng. Mẹ nó, người sống lại chính là khác biệt. Tu vi vẫn luôn tăng lên, còn có thể làm nội ứng, lại giúp người bên cạnh thu thập thiên tài địa bảo, hắn không cách nào tưởng tượng sinh hoạt của Chu Tuyết bận rộn đến thế nào.
“Đám Tử Canh cũng có tiến bộ của riêng mình, hiện tại địa vị cấp bậc kém nhất cũng đã là đệ tử nội môn. Phương gia chúng ta cũng coi như có chút danh tiếng trong Thái Uyên môn, nhất là trước mặt ngươi và Chu Tuyết, những thế gia ngàn năm kia cũng không sánh bằng.” Phương Hàn Vũ nhẹ giọng cười nói.
Phương Vọng nghe xong, tâm trạng cũng thật vui mừng. Nếu trên con đường truy cầu trường sinh này có thể có tộc nhân làm bạn, vậy dĩ nhiên là cực tốt.
Sau đó, Phương Hàn Vũ nói tiếp về chuyện phát sinh trong Thái Uyên môn những năm này.
Thảm án hoàng thất Đại Tề cuối cùng không bệnh mà chấm dứt, triều chính bây giờ do Thừa tướng mới độc tài, lui tới cùng Triệu Chân bằng thư từ, bàn luận đại sự giang sơn. Về Triệu Chân, hắn vẫn luôn tu hành ở Thái Uyên môn, thiên tư của hắn không tệ, chứng minh được chính mình trong tông môn. Bảo linh bản mệnh của hắn chính là Huyền Nguyên bảo linh trung phẩm, đáng giá tông môn ra sức bồi dưỡng.