TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Ở Nhân Gian Lập Địa Thành Tiên

Chương 118: Phẩm giai trong truyền thuyết. (2)

Hắn nghĩ như vậy, mà Triệu Chân vừa lúc cũng nghĩ như vậy, cho nên vì trường sinh, Triệu Chân hi sinh huyết mạch chí thân của mình, chỉ là vị trí của hai người khác biệt thôi.

Lục Viễn Quân nhìn Triệu Chân, thấy hắn còn khí định thần nhàn rót cho mình một ly trà, Lục Viễn Quân đột nhiên cảm giác nếu hắn trưởng thành, nhất định có thể khuấy động phong vân thiên hạ.

“Được rồi, chuyện của ta, ngươi không cần lo lắng, ngươi chỉ cần khiến những đệ tử giúp ngươi làm việc biến mất là được. Tâm sự về Phương Vọng đi, ngươi nhiều lần mời hắn, hắn có lần nào đi mạch thứ nhất thăm ngươi không?”

Triệu Chân ngước mắt nhìn Lục Viễn Quân hỏi. Nhắc đến hai chữ “Phương Vọng”, giọng điệu của hắn không có chút gợn sóng nào.

Lục Viễn Quân nhíu mày.

Triệu Chân tự tiếu phi tiếu nói: “Có lẽ hắn đã sớm biết được sự thật, tốc độ phát triển của hắn sao có thể là Huyền Nguyên bảo linh? Ta nghe nói một năm Phương Vọng bái nhập Thái Uyên môn, bảo linh bản mệnh của đệ tử Thái Uyên môn các xuất hiện dị động vào cùng một ngày, sau đó phong chủ, trưởng lão các mạch đi tìm chưởng môn, chưởng môn lấy luyện chế pháp khí làm lý do qua loa, ngươi cảm thấy pháp khí gì có thể tạo thành dị động như thế?”

Nghe vậy, Lục Viễn Quân nhíu chặt chân mày hơn, lạnh giọng hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi nói có một loại khả năng, Phương Vọng bảo linh phẩm giai siêu việt Địa Nguyên, đạt tới trong truyền thuyết Thiên Nguyên bảo linh phẩm giai hay không, các cấp độ bảo linh ở tạo nên thường có khác biệt biểu hiện, nhưng không ai biết Thiên Nguyên bảo linh sẽ tạo thành như thế nào dị tượng, bây giờ suy nghĩ một chút, Thiên Nguyên sao mà cao, quan sát chúng sinh, khiến chúng sinh bảo linh run rẩy, cũng thật hợp lý, ngươi cứ nói đi?” Triệu Chân dùng một loại bình tĩnh đến gần như không tình cảm giọng điệu kể rõ, chỉ là hắn cầm chén trà tay tại run.

“Ngươi không cần vội vã phủ nhận, ngươi suy nghĩ kỹ một chút, Địa Nguyên bảo linh có thể làm được chuyện tu hành ba năm đã đánh bại Linh Đan cảnh tầng chín sao? Có lẽ là chưởng môn sợ để lộ tin tức, dẫn tới bát đại giáo phái vây công, cố ý che giấu phẩm giai chân thực của hắn thôi.”

Sắc mặt Lục Viễn Quân càng thêm âm trầm, bàn tay phải đặt lên bàn nắm chặt thành quyền.

Triệu Chân tiếp tục nói: “Với thiên phú của hắn, hai mươi năm, không, không chừng nhiều nhất mười năm là có thể vượt qua ngươi. Nếu đợi thêm mười năm nữa, hắn trở thành người mạnh nhất Thái Uyên môn, khi đó nếu hắn biết được sự thật, ngươi cảm thấy hắn nhất định sẽ khoan thứ cho ngươi sao? Nếu hắn muốn giết ngươi, thì ai có thể ngăn được?”

Lục Viễn Quân nghe mà ánh mắt lấp lóe, trong đầu hồi tưởng đến cảnh tượng giao lưu cùng Phương Vọng.

Phương Vọng mặc dù chào đón bằng khuôn mặt tươi cười, nhưng quả thực có ý xa lánh.

Ví dụ như nửa năm trước, hắn muốn lấy Âm Dương Huyền Minh Chân công lôi kéo Phương Vọng, cũng nói cho đệ tử khác, Phương Vọng là người hắn nhìn trúng, nhưng Phương Vọng dùng một loại phương thức khác uyển chuyện cự tuyệt. Trước đó hắn còn tưởng rằng là Phương Vọng sợ đệ tử khác nói xấu, bây giờ xem ra, Phương Vọng có thể là muốn làm hắn không xuống đài được.

Thật ra sớm vào lúc biết được Phương phủ bị người của hắn tàn sát, Lục Viễn Quân đã từng từng sinh ra sát tâm đối với Phương Vọng. Thế mà Phương Vọng đã bái nhập môn hạ của Dương Nguyên Tử, hắn không dám ra tay, chỉ có thể nghĩ đến hướng tốt, cố gắng lôi kéo, đền bù.

Vừa nghĩ tới Phương Vọng có thể vượt qua mình, nội tâm Lục Viễn Quân làm thế nào cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Phương Vọng đi theo Phương Hàn Vũ cùng ra khỏi động phủ. Hai người mỗi người đi một ngả, Phương Hàn Vũ về động phủ tu luyện, Phương Vọng thì bay đến chủ thành tông môn.

Hắn lấy ra một phần mười thu hoạch của mình trong Đại Thánh Động Thiên, quyên góp cho tông môn, để đổi lấy độ cống hiến.

Hắn đi tới Nhiệm Vụ đường, tìm tới Trương trưởng lão. Sau khi hắn lấy ra một nhóm thiên tài địa bảo, Trương trưởng lão bị sốc, thế này cũng quá nhiều.

Một mình Trương trưởng lão không bận hết nổi, thế là bèn gọi tới mấy tên đệ tử hỗ trợ tính toán.

Cuối cùng, Phương Vọng thu hoạch được bảy mươi chín vạn độ cống hiến, nhất cử giết vào top hai mươi trong bảng cống hiến của mạch thứ ba. Trương trưởng lão tán dương Phương Vọng có tầm nhìn lớn, hắn chắc chắn sẽ báo cáo việc này cho chủ mạch. Các đệ tử Nhiệm Vụ đường cũng nhìn về phía Phương Vọng bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Khách sáo hồi lâu, Phương Vọng mới rời khỏi Nhiệm Vụ đường.

Trở lại mạch thứ ba, Phương Vọng không trực tiếp về động phủ, mà đi tới đỉnh núi, bái phỏng sư phụ Dương Nguyên Tử, vừa lúc Dương Nguyên Tử cũng ở đó.

Sau khi vào Thanh Tâm điện, Phương Vọng khom lưng hành lễ, nói: “Sư phụ, đồ nhi đi Nhiệm Vụ đường hiến tặng một nhóm thiên tài địa bảo, vừa lúc gần đây có cảm ngộ mới với Kinh Hồng Thần Kiếm quyết, muốn cho sư phụ nhìn xem, xem ta có đi đúng đường hay chăng.”

Hắn lấy ra một bản sách vàng từ trong túi trữ vật, trong đó ghi lại cảm ngộ của hắn đối với chín kiếm cuối cùng của Kinh Hồng Thần Kiếm quyết.

Cuốn sách này hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, trước kia là sợ kích thích đến Dương Nguyên Tử, bây giờ nghe nói thảm án của hoàng thất Đại Tề, hắn cảm thấy mình cần thiết hành động, ít nhất phải lôi kéo mối quan hệ giữa mình và Dương Nguyên Tử.

Dương Nguyên Tử nhíu mày, không đưa tay đón lấy.

Phương Vọng nói tiếp: “Sư phụ, tuyệt học này vốn là ngài truyền thừa cho ta, ta phản hồi cho ngài là chuyện đương nhiên, ta cũng muốn ra sức vì mạch thứ ba, mà không phải ngồi mát ăn bát vàng.”

Quảng Cầu Tiên nói không sai, vị sư phụ này của hắn đúng là hẹp hòi, hoặc có thể nói, Dương Nguyên Tử quá kiêu ngạo.

Dương Nguyên Tử do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn tiếp nhận sách vàng Phương Vọng cho.

“Gần đây Đại Tề rung chuyển bất an, ngoài có giáo phái của vương triều khác xâm lấn, bên trong có Kim Tiêu giáo quấy phá, ngươi cứ thành thành thật thật ở trong tông môn tu luyện đi, đừng đi ra ngoài. Về chuyện ra sức hay không, đừng quá có gánh nặng, ngươi đã tranh thủ được thành tích tốt nhất trong mấy chục năm qua cho mạch thứ ba rồi. Chỉnh thể tài nguyên của mạch thứ ba đã đề cao rất nhiều, đệ tử toàn mạch đều phải biết ơn ngươi.” Dương Nguyên Tử ngữ trọng tâm trường nói.