"Vậy thì sư phụ Nghiêm, ông cứ đứng đây, để tôi đấm ba quyền được không?" Lưu Tiểu Viễn cười hỏi.
Nghiêm Đức Tảo khó xử, mặc dù ông ta có tu vi Ám kình nhưng nếu đứng im để một người bình thường đấm ba quyền thì chắc chắn cũng không dễ chịu gì.
Tu sĩ Ám kình không phải là không thể bị đao kiếm đâm, hơn nữa, người đánh ông ta lại là một chàng trai trẻ khỏe, nếu ba quyền này đều đánh vào bụng thì chắc chắn đau đến mức phải kêu mẹ.
Thấy Nghiêm Đức Tảo vẻ mặt khó xử, Lưu Tiểu Viễn cười hỏi: "Sư phụ Nghiêm, ông sao vậy, có phải không muốn không?"
Tất nhiên Nghiêm Đức Tảo không thể nói mình không muốn, mình sợ rồi. Ông ta nói: "Chàng trai, không phải tôi không muốn, tôi sợ lát nữa tôi vận chân khí hộ thể, cậu đánh vào người tôi, sợ làm hỏng nắm đấm của cậu."