Đợi đến khi Diệp Thành Tân và Diệp Tử Phàm hát xong bài “Chinh phục”, Lưu Tiểu Viễn đi đến trước mặt hai người, tặng cho mỗi người một cước, đá hai người ngã lăn ra đất.
"Hai người nghe cho rõ đây, bất kể người giúp đỡ nhà họ Diệp của các người là ai, có lợi hại đến đâu, trong mắt Lưu Tiểu Viễn tôi, cũng chỉ là đồ bỏ!" Lưu Tiểu Viễn chỉ vào hai người nói.
“Khi nào người giúp đỡ nhà họ Diệp của các người trở về thì làm phiền báo cho tôi một tiếng, tôi đang ở khách sạn xx, lúc nào cũng hoan nghênh đón tiếp!” Lưu Tiểu Viễn buông lại câu nói này, sau đó rời khỏi nhà họ Diệp.
Sau khi Lưu Tiểu Viễn đi, Diệp Thành Tân và Diệp Tử Phàm mới bò dậy từ trên đất, nhìn về hướng Lưu Tiểu Viễn rời đi, trong mắt hai người đều đầy lửa giận, vẻ mặt muốn giết người.
"Chờ ông tôi về, nhất định tôi sẽ giẫm nát anh dưới chân, bắt anh phải liếm giày cho tôi!” Diệp Tử Phàm gào lên tức giận.