Đường Trung Tín trong lòng giật mình, kinh ngạc không hiểu sao Lưu Tiểu Viễn lại biết chuyện này.
"Đường Trung Tín, ông không cần phải kinh ngạc như vậy, vừa nãy tôi đã đến nhà họ Diệp một chuyến, Diệp Tử Phàm và Diệp Thành Tân không biết điều, tôi đã bắt bọn họ quỳ xuống hát hò mua vui cho tôi. Bây giờ xem ra, nhà họ Đường các ông còn kiêu ngạo hơn cả nhà họ Diệp, xem ra hôm nay tôi không dạy cho các ông một bài học, thì các ông sắp quên mất sự lợi hại của Lưu Tiểu Viễn tôi rồi."
“Lưu huynh... Lưu huynh, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói..." Đường Trung Tín nghe vậy, lập tức hoảng hốt, Lưu Tiểu Viễn ngay cả người nhà họ Diệp cũng trừng trị rồi, điều này chứng tỏ anh không sợ chú út của Diệp Thành Tân.
"Đường Trung Tín, giữa tôi và ông e là không có gì để nói nữa rồi." Lưu Tiểu Viễn nhàn nhạt nói, đối với loại người gió chiều nào theo chiều nấy như Đường Trung Tín, Lưu Tiểu Viễn vẫn luôn rất ghét, chỉ là Đường Trung Tín và mình không có xung đột gì, Lưu Tiểu Viễn cũng không để trong lòng.
Bây giờ, Đường Trung Tín cho rằng nhà họ Diệp xuất hiện một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh, thì có thể không coi mình ra gì, mặc cho vợ cả của ông ta bắt nạt Đường Huyền và mẹ của cô, điều này khiến Lưu Tiểu Viễn không thể nhẫn nhịn được.