Lưu Tiểu Viễn đương nhiên cũng biết ý định của hai người, nhưng hai người có thể nói chuyện này cho mình biết, Lưu Tiểu Viễn cảm thấy hai người này vẫn rất tốt.
Còn Đường Trung Tín thì hoàn toàn không có ý định nói chuyện này cho Lưu Tiểu Viễn biết, Đường Trung Tín chỉ mong Lưu Tiểu Viễn không biết chuyện này, sau đó bị chú út của Diệp Thành Tân dạy dỗ một trận thật đau, tốt nhất là phế bỏ Lưu Tiểu Viễn, sau đó mình sẽ lên đạp thêm vài cước, để trả thù cho những ấm ức mà mình phải chịu trước mặt Lưu Tiểu Viễn.
Lý Thụ Dương và Vương Tùng Nhân đều đã gọi điện đến, chỉ có Đường Trung Tín là không gọi, Lưu Tiểu Viễn biết tên khốn Đường Trung Tín này sợ là đã hợp tác với nhà họ Diệp để cùng nhau đối phó với anh rồi.
“Hừ! Đường Trung Tín, tên ba phải này. Ông tưởng nhà họ Diệp xuất hiện một cao thủ Tiên Thiên nhị trọng cảnh là có thể đối phó được với Lưu Tiểu Viễn tôi sao? Đúng là ngây thơ!” Lưu Tiểu Viễn cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm.
Lưu Tiểu Viễn ngược lại muốn xem lần này nhà họ Diệp và nhà họ Đường hợp tác với nhau đối phó với anh như thế nào.