TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 333: Tôi Muốn Chiến Đấu

Vương Trung: "Cảm ơn trời đất, nó còn gắng gượng đến tận đây. Bên cạnh là trận địa pháo phòng không, ít nhất không phải lo bị Stuka oanh tạc."

Vừa dứt lời, viên thượng úy của trận địa phòng không lên tiếng: "Cần hỗ trợ không? Chúng tôi có thợ rèn và thợ máy!"

Belyakov: "Có thể giúp là tốt nhất! Nếu có kỹ sư biết sửa máy kéo thì gọi luôn! Cảm ơn!"

Viên thượng úy phòng không lập tức hạ lệnh, một pháo thủ nhanh chân chạy khỏi vị trí, rời đi như một làn khói.

Vương Trung chống hai tay lên thành tháp pháo, định chui ra ngoài, kết quả ngồi lâu quá nên chân tay tê cứng, suýt nữa thì ngã lộn nhào.

Lyudmila và Nelly vội vàng đỡ lấy hắn.

Viên thượng úy phòng không lo lắng hỏi: "Ngài bị thương à?"

"Không sao."

Vương Trung nói rồi đứng thẳng dậy với sự giúp đỡ của hai cô gái, sau đó nhảy xuống khỏi xe tăng.

Đứa trẻ ngồi trên xe tăng hỏi: "Tướng quân, ngài đi đâu vậy? Chúng tôi có thể đi theo không?"

Vương Trung: "Ở yên đấy! Chờ lát nữa các nữ tu của giáo hội sẽ tới đón các ngươi!"

Trong tình huống này, chỉ có các nữ tu mới quản lý được đám trẻ con này, nhà trẻ gì đó chắc chắn đã đóng cửa hết rồi.

Cậu bé siết chặt khẩu tiểu liên:

"Chúng tôi có thể chiến đấu! Chúng tôi là binh sĩ!"

Vương Trung:

"Ừ, tôi biết! Các nữ tu sẽ giao nhiệm vụ chiến đấu cho các cậu."

Nói xong, Vương Trung cử động cho đỡ tê cứng người, Lyudmila cũng nhảy xuống xe tăng, xoa bóp vai cho hắn: "Lúc nãy trên đường đến đây tôi đã thấy vai ngài cứng ngắc rồi."

Nelly cũng xuống xe:

"Để tôi đi tìm một chiếc xe ngựa. Tôi lái xe rất giỏi."

Vừa dứt lời, một chiếc xe jeep chạy dọc theo con đường lớn tới, dừng lại trước mặt Vương Trung.

Người trung úy lái xe bước xuống, giơ tay chào:

"Chúng tôi nhận được điện thoại từ trận địa pháo phòng không, được lệnh tới đón ngài đến sở chỉ huy, tướng quân Rokossovsky! Công tước Myshkin đang đợi ngài."

Vương Trung:

"Tốt. À... Tôi đi một mình được không?"

Người trung úy nhìn trang phục nữ tu của Lyudmila, nói:

"Giáo hội đang cử người tới đây, Gám mục Popov đã sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho nữ tu sĩ rồi."

Vương Trung:

"Còn một nữ quân nhu của tôi nữa, cô ấy thì sao?"

Nelly chủ động lên tiếng: "Hãy đưa tôi đến chỗ ở của tướng quân."

Nói như vậy người ta sẽ hiểu lầm đấy!

Người trung úy rõ ràng là nghĩ nhiều rồi, hắn ta nhìn Vương Trung, đáp: "Vậy cô cũng đi cùng, ngồi ghế sau."

Vương Trung đành phải đi vòng qua bên kia, mở cửa ghế phụ ngồi lên xe.

————

Vương Trung vốn tưởng Myshkin là một quý tộc trung niên chín chắn, từng trải.

Không ngờ hắn lại là một người trẻ tuổi, lớn hơn hắn không bao nhiêu.

Lúc Vương Trung bước vào phòng bản đồ, công tước đang ho khan, cả người toát ra vẻ ốm yếu, bệnh tật.

Công tước ho ròng rã hai mươi giây mới dừng lại, vừa lấy khăn lau miệng vừa ngẩng đầu lên nhìn Vương Trung: "Ngài đến rồi, tướng quân Rokossovsky!"

Vương Trung: "Ngài... Không sao chứ?"

Myshkin cười gượng: "Bệnh cũ, từ nhỏ đã vậy rồi. Trước khi chiến tranh bùng nổ, tôi đến Liechtenstein dưỡng bệnh một thời gian, cứ tưởng sẽ đỡ hơn."

Hắn dang hai tay ra.

Vương Trung: "Lao phổi?"

Thời buổi này, đó là căn bệnh nan y, không chữa khỏi được, chỉ có thể kéo dài sự sống, nhưng cũng không chết ngay được.

Nếu ở Trung Quốc, có khi còn phải ăn cao da trâu.

Myshkin xua tay: "Chúng ta nói về tình hình quân của ngài đi. Chúng tôi đã tiếp nhận rất nhiều tàn binh và các toán quân nhỏ lẻ, tôi đã chỉ định ký túc xá của trường đường sắt cũ bên cạnh nhà ga làm nơi tập kết cho các ngài.

"Tham mưu trưởng của ngài đã tới, còn vị Giám Mục của ngài... khụ khụ khụ... đang ở nhà thờ, tôi không quản lý được chuyện của nhà thờ."

Vương Trung gật đầu: "Sắp xếp như vậy là hợp lý, chúng tôi sẽ nhanh chóng thiết lập các điểm tập kết ở rìa thành phố, dẫn mọi người về đó."

Myshkin gật đầu: "Sau khi tập hợp đủ người, các ngài sẽ rút lui."

Vương Trung: "Cái gì? Quân đội của chúng tôi vẫn còn giữ được biên chế, chúng tôi vẫn có thể chiến đấu."

Myshkin xua tay: "Tôi biết các ngài có thể chiến đấu, tôi cũng cần quân đội để bảo vệ Shepetovka, nhưng hiện tại, những người còn lại trong quân của các ngài đều là nòng cốt, sau khi bổ sung quân số, họ sẽ phát huy tác dụng lớn hơn, tôi rất rõ điều này. Không, tôi không thể để các ngài, những binh sĩ tinh nhuệ nhất, bị tiêu hao ở đây. Các ngài phải rút lui."

Đột nhiên, Myshkin ngừng lại: "À, công chúa điện hạ vừa gửi tặng chúng tôi 30 chiếc T-34. Tôi hy vọng ngài có thể để lại số xe tăng này cho chúng tôi. Chờ khi Tập đoàn quân xe tăng số 10 rút về, chắc chắn sẽ có đủ kíp lái cho 30 chiếc xe tăng này."

Vương Trung: "Tôi có thể chỉ huy 30 chiếc T-34 này! Chiếc 422 của tôi cũng có thể tiếp tục chiến đấu!"

Công tước Myshkin cười: "Chẳng phải nó đã hỏng rồi sao? Tôi đoán nó cần được sửa chữa đại tu, nhà máy xe tăng ở đây đã di dời rồi, không ai sửa được nó đâu.

"Hơn nữa, chúng tôi biết, ngài cần một vị trí chỉ huy riêng biệt khi chỉ huy xe tăng, những chiếc T-34 khác không có vị trí chỉ huy chuyên dụng."

Điều này đúng là sự thật.

Vương Trung còn muốn thuyết phục thêm vài câu, để Myshkin cho phép hắn ở lại tiếp tục chiến đấu.

Nhưng công tước đã nói: "Thôi được rồi, ngài đã mệt mỏi cả ngày rồi, hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Ngày mai chúng ta bàn tiếp chuyện khác."

Sau đó, Vương Trung nghe theo lời khuyên của công tước Myshkin, ngủ một giấc ngon lành.