Hắn không ngờ mình lại ngủ lâu đến vậy.
Lúc hắn mở mắt tỉnh dậy, nhìn đồng hồ trên bàn đã thấy là ngày 7 tháng 8.
Hắn vừa ngồi dậy thì Nelly đã mở cửa bước vào: "Ngài muốn dùng bữa sáng chưa ạ?"
Lúc này, Vương Trung mới cảm thấy bụng mình đã đói lép xẹp - cũng phải thôi, hắn đã ngủ gần 20 tiếng đồng hồ.
"Cứ mang gì đó lên đây."
Vương Trung vừa dứt lời, Nelly đã đẩy xe thức ăn vào phòng.
Nelly: "Tôi thấy ngài thích ăn mứt quả óc chó nên đã làm một ít, nhưng trong thành không còn bánh mì nướng mềm nữa. Ngoài ra, cũng không còn thịt bò tươi, tôi chỉ có thể dùng thịt hộp nấu súp bắp cải. Sữa chua cũng là đồ hộp."
Vương Trung ngạc nhiên hỏi: "Sao việc tiếp tế lại kém vậy? Ở Orachi chúng ta vẫn luôn được ăn thịt tươi, trứng tươi, sữa tươi mà!"
Nelly bực bội nhìn hắn: "Ở Orachi có trang trại lớn, còn ở đây thì không. Người dân xung quanh đều chạy hết rồi, chỉ còn cách ăn đồ hộp và xúc xích do xe lửa chở tới."
Vương Trung ngồi vào bàn ăn: "Đồ hộp cũng được, cô làm rất thơm, tôi vừa ngửi đã thấy thèm ăn."
Nelly bưng từng món lên bàn, Vương Trung cầm thìa múc súp lên ăn, vị chua chua, rất ngon miệng.
Nelly cầm lọ kem chua hỏi: "Ngài dùng kem chua không ạ?"
Lúc đầu, Vương Trung không hiểu nổi tại sao món súp chua này lại còn phải cho thêm kem chua vào, nhưng giờ thì hắn đã quen với cách ăn này, giống như người Ấn Độ không thể sống thiếu Masala vậy.
"Cho tôi một ít!"
Nelly múc một thìa kem chua đầy vun vào bát súp của Vương Trung.
Vương Trung vừa dùng thìa khuấy kem chua, vừa hỏi: "Lyudmila đâu? Tối qua, à không, hôm qua cô ấy đến nhà thờ, vẫn chưa về sao?"
"Cô ấy về rồi, nhưng thấy ngài ngủ say quá nên không gọi, cô ấy về nhà thờ dự lễ tang tập thể của Đại đội Thần tiễn."
Vương Trung nhíu mày: "Đại đội Thần tiễn có ai hy sinh sao?"
"Toán Thần tiễn của cô ấy chỉ còn lại một mình cô ấy, các nữ tu và Vệ giáo quân phụ trách bắn tên, cùng với Vệ giáo quân bảo vệ đều hy sinh. Các toán khác cũng có người hy sinh, nghe nói còn có cả một Tu sĩ cầu nguyện."
Chiếc thìa trong tay Vương Trung khựng lại: "Hôm qua lúc chúng ta rút lui, nhìn Lyudmila không có vẻ gì là suy sụp."
Nelly không trả lời, cô ta lặng lẽ pha một cốc sữa yến mạch, đặt bên cạnh bát súp của Vương Trung.
Vương Trung tiếp tục ăn, vừa ăn vừa hỏi: "Pavlov đã dựng xong sở chỉ huy chưa?"
"Ngay tòa nhà đối diện."
"Đã thống kê xong thương vong chưa?"
"Hôm qua anh ta định đến báo cáo, nhưng tôi đuổi về rồi."
Nelly dừng lại một chút, dè dặt hỏi: "Tôi làm vậy có đúng không?"
"Cô làm rất đúng."
Vương Trung gật đầu, nhanh chóng uống cạn cốc sữa yến mạch, sau đó ăn hết cả súp lẫn xúc xích thái nhỏ, cuối cùng, hắn ăn vài miếng bánh mì chấm mứt quả óc chó.
Ăn xong, hắn đứng dậy: "Tôi đến sở chỉ huy, lấy quân phục cho tôi."
Nelly vội vàng lấy quân phục, mũ và cả đôi giày da được đánh bóng loáng đưa cho hắn.
————
Vương Trung vừa bước vào sở chỉ huy đã nhìn thấy tấm bản đồ lớn trên tường.
Tổ điện báo cũng ở đây, những tiếng tít tít vang lên không ngớt, cả sở chỉ huy rộng lớn trông rất bận rộn.
Pavlov đang đứng trước bản đồ, xem xét tập tài liệu trong tay: "Sao tiểu đoàn pháo cao xạ chỉ còn lại ít người như vậy?"
Vương Trung bước tới bên cạnh: "Có chuyện gì vậy?"
Pavlov ngẩng đầu lên: "Cậu dậy rồi à? Trông cậu có vẻ khỏe đấy."
Vương Trung nhìn chằm chằm vào quầng thâm mắt của Pavlov vài giây, đáp: "Còn cậu thì trông như sắp chết đến nơi rồi. Tôi khuyên cậu nên đi ngủ một lát."
"Cậu nói thì dễ, cậu có biết tập hợp một đám tàn binh như thế này cần bao nhiêu công sức không? Chưa kể, bộ tham mưu của tôi đến giờ vẫn còn thiếu 5 người chưa thấy đâu, nhân viên văn thư thì thiếu 27 người, trong khi tổng cộng chỉ có chưa đến 100 người!
"Sư đoàn của chúng ta, bao gồm cả lính chiến đấu và hậu cần, hiện tại chỉ tập hợp được chưa đến 6.000 người, trong khi lúc đầu, chỉ riêng lực lượng hậu cần đã có tới hơn 10.000 người rồi!"
Vương Trung: "Đã cho người đến các lối vào thành phố để tập hợp tàn binh chưa?"
Suýt nữa thì hắn nói thành "lối vào làng" - Shepetovka là một đầu mối giao thông đường sắt quan trọng, là một thành phố lớn.
"Rồi, chúng tôi còn cho người dựng lều, nấu sẵn thức ăn, chuẩn bị nước uống đầy đủ ở đó, cứ cách một khoảng thời gian lại có tàn binh được đưa về."
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng hát, Pavlov bước đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra, sau đó quay sang nói với Vương Trung: "Cậu xem kìa, lại có thêm hơn trăm người nữa. Không biết còn bao nhiêu người đang trên đường tới đây. À, cậu xem bản danh sách này đi, hiệu quả tập hợp lính chiến đấu cao hơn chúng ta dự kiến, đến giờ đã được hơn 3.000 người rồi đấy."
Vương Trung mừng rỡ: "Vẫn còn sống sót tới hơn 3.000 người? Tôi cứ tưởng gần như toàn quân bị diệt sạch rồi."
"Có tiểu đoàn bị xóa sổ hoàn toàn, ví dụ như tiểu đoàn của Trung đoàn Beshenkovichskaya trấn giữ cao điểm 153, bao gồm cả bộ binh, lính xe tăng, pháo chống tăng, tất cả đều hy sinh."
"Tôi nghĩ chúng ta có thể tập hợp được thêm nhiều binh sĩ nữa, xem tình hình thì quân địch đang tập trung lực lượng đánh xuống phía nam, chúng không có đủ nhân lực để truy quét đám tàn binh của chúng ta trên thảo nguyên."
"Nhưng hậu cần... Tính tổ chức của nhân viên hậu cần vốn dĩ không bằng các đơn vị chiến đấu, rất nhiều người thậm chí còn không biết xem bản đồ, đến nơi lạ lẫm là bị lạc. Bọn họ cũng chẳng có kỹ năng chiến thuật gì, gặp địch thì không biết ẩn nấp..."
Pavlov lắc đầu.
( Bạo chương vì b BoykaDao đẩy kim phiếu)