TRUYỆN FULL

[Dịch] Hỏa Lực Đường Vòng Cung

Chương 321: Ranh Giới Sống Và Chết

Vương Trung bắt đầu hạ lệnh: “Vasili! Gọi cho kíp xe tăng số 422, bảo bọn họ bằng mọi giá phải đến được cửa Sư bộ!”

Vasili không hỏi nhiều, lập tức thực hiện mệnh lệnh.

Vương Trung nói tiếp:

“Truyền lệnh cho đội điện báo, gửi điện cho công tước Myshkin, nói rằng chúng ta chuẩn bị thừa dịp hỗn loạn phá vây, hy vọng ông ấy có thể phái quân tiếp ứng - chỉ là hy vọng thôi. Sau khi gửi xong bức điện này, lập tức phá hủy điện đài, đốt quyển sổ mật mã.”

“Tất cả mọi người trong Sư bộ, bất kể là văn thư, tham mưu hay là đầu bếp, tất cả đều phải cầm súng chiến đấu!”

Vừa nói xong, Vương Trung nhìn thấy Nelly đang vác trên vai một khẩu Mosin Nagant còn cao hơn cả người cô, bước vào.

Hắn buột miệng nói: “Rất hợp với chiếc mũ hải quân của cô.”

Nelly mỉm cười.

Đúng lúc này, Vasili hô lớn:

“Tôi liên lạc được với kíp xe số 422, bọn họ đang trên đường đến đây! Còn mang theo sáu chiếc T-34!”

Vương Trung cười nói: “Tốt lắm! Các đồng chí! Chưa đến lúc chúng ta phải nằm xuống đâu, hẹn gặp lại ở Shepetovka!”

Hẹn gặp lại các bạn vào ngày mai.

Grigory rút lưỡi lê ra khỏi người tên lính Prosen, nhìn xung quanh.

Thành phố phía sau đang chìm trong biển lửa, những chiếc xe tăng Prosen trước mặt cũng bốc cháy ngùn ngụt.

Trận địa pháo binh đang bốc cháy, khu rừng cũng đang bốc cháy.

Grigory tay cầm lưỡi lê, giống như một kỵ sĩ tay cầm trường kiếm, đối mặt với biển lửa ngút trời.

Lúc này, một người lính truyền tin cưỡi ngựa từ trong thành phố chạy như bay đến: “Toàn quân phá vây về phía Bắc! Để lại đủ đạn dược cho các đồng chí bị thương nặng! Toàn quân phá vây về phía Bắc! Để lại đủ đạn dược cho các đồng chí bị thương nặng!”

Grigory trầm giọng nói: “Mọi người đã nghe rõ rồi đấy.”

Giọng nói của ông ta trầm thấp, giống như tiếng nước chảy của dòng sông mẹ, tuy không lớn, nhưng không ai có thể phớt lờ, dễ dàng át đi những tiếng nổ lép bép của ngọn lửa.

Grigory nói: “Những ai còn đi được thì đứng dậy, những ai không đi được thì giơ tay lên, ít nhất chúng ta vẫn còn lựu đạn.”

Trong đống thi thể nằm la liệt trong rừng, từng người, từng người một đứng dậy, tất cả đều giống như những ác quỷ vừa mới bò lên từ địa ngục.

Grigory nói tiếp: “Bọn chúng sẽ không cứu chữa cho những người bị thương nặng, những người ở lại cũng không cần phải lo lắng, chúng ta sẽ nhanh chóng xuống đó với các đồng chí. Rất nhanh thôi.”

Đúng lúc này, từ phía trận địa pháo binh vang lên một tiếng nổ lớn, rất nhiều người giật mình, có người thậm chí còn nằm rạp xuống đất.

Grigory nói: “Đừng sợ, pháo binh đang cho nổ tung số pháo hạng nặng, dù sao cũng không thể để bọn chúng rơi vào tay giặc, sau đó quay sang bắn chúng ta. Đợi lát nữa, lúc bọn họ cho nổ kho đạn, chúng ta sẽ được xem pháo hoa đấy! Chỉ có điều, chỉ có những người ở lại mới được xem thôi.

“Những ai muốn sống thì đi theo tôi! Xuất phát!”

Rõ ràng, Grigory không phải là người giỏi khích lệ tinh thần binh lính, dù sao thì trình độ văn hóa của ông ta cũng chỉ dừng lại ở lớp 10, nhưng hình tượng của ông ta rất có sức thuyết phục, khiến cho những người lính già vừa mới trải qua “địa ngục” phải tin phục.

Cả đoàn người men theo đường mòn trong rừng, đi đến đâu, họ lại đặt một quả lựu đạn vào tay những người lính bị thương nặng đang nằm chờ chết.

————

Cao điểm 153.

Cuộc tấn công ban đêm của quân Prosen đã bị đánh lui.

Trung tá Eugene kéo một hòm đạn rỗng, ngồi xuống, cắm cây cuốc thợ mỏ đầy máu và óc xuống đất.

Một khẩu súng máy đang gào thét bên cạnh hắn, trút hỏa lực về phía quân Prosen đang tháo chạy.

Phần lớn điểm hỏa lực súng máy trên cao điểm 153 đều bị pháo binh hạng nặng của địch liên tục oanh tạc tiêu diệt, chỉ còn lại có hầm ngầm của trung đoàn là vẫn còn nguyên vẹn, cho nên nơi này cũng trở thành nơi chiến đấu ác liệt nhất vào lúc rạng sáng.

Thượng úy Andrei cũng kéo một hòm đạn, ngồi xuống cạnh hắn, cắm xẻng công binh dính đầy máu xuống đất, nói với trung tá Eugene: "Xẻng công binh dùng tốt hơn thứ đó, cạnh sắc bén, bổ một cái là một tên Prosen đi đời."

Trung tá Eugene lấy bao thuốc lá ra, vừa mò diêm vừa đáp: "Không quen dùng. Vẫn là cây búa này dùng thuận tay, vung như nào cho đỡ tốn sức, đập như nào để đập vỡ hòn đá cứng, tôi rõ như lòng bàn tay. Lửa của tôi đâu?"

Thượng úy Andrei lấy diêm ra, bật lửa.

Trung tá Eugene châm thuốc, hít một hơi thật sâu, dựa vào bức tường nứt toác vì bom đạn, thở ra một hơi dài, rồi hỏi: "Sư đoàn nói sao rồi?"

Thượng úy Andrei quay đầu nhìn chiếc điện thoại bị đứt làm đôi: "Chưa rõ, bây giờ dây điện thoại chắc chắn bị cắt rồi, nghe trong thành phố còn tiếng súng, chắc chắn là trong thời gian ngắn bọn họ không phái lính thông tin đến sửa dây được."

Trung tá Eugene gật đầu.

Lúc này tiếng súng máy cũng ngừng, trung tá liền hỏi:

"Chuyện gì vậy?"

"Không thấy bóng dáng bọn Prosen đâu nữa."

Xạ thủ súng máy nói:

"Tối quá, vừa nãy tôi thấy có thứ gì động đậy là bắn loạn xạ một hồi."