"Cứ để đó đi, nòng súng của cậu cũng nóng rồi đấy, thay nước làm mát nhanh đi." Thượng úy Andrei nói.
Chính phó xạ thủ súng máy lập tức kéo súng về, bắt đầu thay nước làm mát.
Trung tá Eugene nhìn bọn họ, hỏi:
"Sau này tính sao đây? Chúng ta có nên phái người đi liên lạc với sư đoàn không?"
"Hay là đi hỏi đám lính tăng xem, bọn họ còn radio nào dùng được không."
Vừa dứt lời, tiểu đoàn trưởng Olov bước vào:
"Chúng tôi nhận được điện đài, sư đoàn quyết định phá vây về phía bắc, yêu cầu các đơn vị cho nổ kho bãi, đốt hết tài liệu, để lại đầy đủ đạn dược cho thương binh nặng không di chuyển được."
Trung tá Eugene:
"Đây là để mặc thương binh ở lại chịu chết à? Có hơi..."
Thượng úy Andrei:
"Bọn địch sẽ không chữa trị cho thương binh của chúng ta đâu, bọn chúng sẽ giết họ. Bởi vì chúng ta là dân tộc hạ đẳng, không xứng để lãng phí thuốc men quý giá. Nếu bọn chúng chữa trị cho chúng ta, thì chẳng qua là muốn thể hiện lòng nhân từ của dân tộc thượng đẳng mà thôi."
Trung tá Eugene không đáp, chỉ đưa điếu thuốc vào miệng, rít một hơi dài.
Đầu lọc lóe sáng, nhanh chóng biến hơn nửa điếu thuốc thành tro.
Rồi trung tá Eugene ném điếu thuốc xuống đất, giẫm tắt.
Hơi thuốc vừa rồi khiến lỗ mũi hắn như ấm nước sôi, liên tục phả ra khói trắng, một lúc lâu sau mới dừng lại.
Hắn chống cây cuốc đứng dậy, bước ra khỏi hầm, dọc theo chiến hào đi về phía trước, nhìn những người lính gần như đều bị thương trong chiến hào.
"Các đồng chí! Sư đoàn đã hạ lệnh phá vây. Chỉ có hai loại người được ở lại đây, một là người đã chết, hai là người sắp chết.
"Nghe nói quân Prosen sẽ không đối xử tử tế với thương binh, nhưng chúng ta không còn đủ sức để đưa các đồng chí đi, cho nên chỉ có thể để lại cho các đồng chí đầy đủ súng đạn và lựu đạn.
"Tôi là một thợ mỏ! Tôi không thể đoán trước được cục diện chiến tranh, cho nên cũng không thể đảm bảo với các đồng chí rằng chúng ta nhất định sẽ giành được thắng lợi. Tôi chỉ có thể nói với các đồng chí những lời tôi vẫn nói với anh em thợ mỏ."
Trung tá Eugene dừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy một người lính bị cụt chân đang ngồi trong chiến hào, bình tĩnh nhìn hắn.
Trung tá đặt tay lên vai người lính:
"Mảnh đất này sẽ đối xử công bằng với tất cả mọi người, nó ban sữa nuôi sống chúng ta và cuối cùng nó cũng sẽ là nơi an nghỉ của chúng ta.
"Đừng nghĩ rằng bỏ mạng trong hầm mỏ là một điều pUcFjỌ hạnh, đất đen của Kazaria giống như người mẹ, cậu chỉ là trở về với vòng tay mẹ mà thôi."
Người lính trước mặt trung tá bỗng nhiên ngân nga một bài hát, một bài hát cổ xưa.
Gần như người dân Kazaria nào cũng biết hát bài hát này.
Bài hát kể về câu chuyện từ rất lâu rất lâu về trước, những kỵ sĩ trên vùng đất đen đã chiến đấu chống lại quân xâm lược đến từ phương xa.
Họ cưỡi ngựa phi trên thảo nguyên bao la, ngã xuống trong biển lửa khói súng, yên nghỉ trên mảnh đất quê hương.
Xương cốt của họ bị vùi lấp dưới lớp cỏ xanh, bị dòng sông mẹ cuốn trôi.
Còn dòng sông được mệnh danh là sông mẹ kia vẫn cứ thế lặng lẽ chảy trôi.
————
Tiếng súng ở phía bắc thành phố vang lên như pháo tép, rõ ràng là bộ binh địch muốn thừa dịp đêm tối đánh chiếm khu rừng phía bắc.
Ngoài ra, phía đông và phía tây thành phố cũng vang lên tiếng súng, tiếng súng dữ dội nhất là từ hướng trang trại.
Rõ ràng là hai tiểu đoàn Vệ giáo ở đó đã đụng độ với quân địch.
Vương Trung bước ra khỏi sở chỉ huy, nhìn thấy chuồng ngựa đã bị san phẳng, nhưng con Bucephalus của hắn vẫn bình an vô sự, đang cúi đầu gặm cỏ.
Vương Trung chỉ con ngựa: "Bắt yên cương cho nó! Để thương binh cưỡi!"
Vừa dứt lời, chiếc xe tăng số 422 đã chạy vào sân sở chỉ huy, lớp giáp bên ngoài loang lổ vết đạn, lá cờ trên ăng-ten cũng chỉ còn lại một mảnh.
Nắp khoang lái đã biến mất, cái đầu của Belyakov ló ra ngoài, nhìn thấy Vương Trung thì còn cười toe toét.
Vương Trung nhảy lên xe tăng, kéo Nelly lên, sau đó mới chui vào vị trí quen thuộc của mình trên tháp pháo.
Vừa đeo tai nghe lên, hắn đã nghe thấy Alexander nói:
"Cậu đến rồi đấy à, làm tôi bận tối mắt tối mũi, vẫn là làm pháo thủ nhàn hạ."
Vương Trung không trả lời hắn, mà hét lớn với đám người đang hối hả chạy trong sân: "Cho thương binh nhẹ và phụ nữ lên xe tăng! Xe cộ đều nhường cho phụ nữ!"
Bên dưới có tiếng phụ nữ hét lên: "Chúng tôi đi được! Để thương binh lên xe!"
"Đúng đấy!"
"Ngài hãy để thương binh lên xe đi!"
Nelly nghe vậy định xuống xe, bị Vương Trung giữ chặt lại:
"Vậy cho trẻ con lên xe tăng và xe tải! Còn cả tu sĩ cầu nguyện, tu sĩ nghe âm nữa!"
Nelly: "Tôi không phải con nít."
"Cô cứ ngồi yên đấy."
Vương Trung nói.
Lần này đề nghị của Vương Trung không bị phản đối, tất cả trẻ con trong thành đều được đưa lên xe tăng.
Tất cả những đứa trẻ còn sống sót trong thành.
Có đứa trẻ còn cầm súng tiểu liên, trông ra dáng một người lính rồi.