TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 190: Đại công cáo thành, cuốn vào quỷ vực hố vạn nhân (2)

Móng vuốt màu đen của quạ đen nhảy tới nhảy lui trên vai hắn, hai mắt cuồng loạn, mà tới gần lại có thể mơ hồ ngửi được mùi hôi thối khó hiểu, như là mùi thi thể nhưng mùi hôi thối này rất nhạt, nhạt đến mức không tới gần là không ngửi thấy.

Lý Nguyên có chút không biết nói gì, hắn biết quạ đen này là ai.

Hắn ấn đầu quạ đen, nói: "Về nhà đi."

"Aba…”

"Phụ thân đi làm việc, về nhà."

"Aba…”

Đột nhiên quạ đen vỗ cánh bay lên, bay lên rất cao.

Lý Nguyên ngẩng đầu, lại phát hiện quạ đen mặc dù bay rất cao, nhưng không có bay đi, mà là vòng quanh trên đỉnh đầu hắn.

Hắn lại chỉ chỉ bầu trời, lại chỉ chỉ phương nam, ý bảo quạ đen mau về nhà.

Vì vậy, quạ ngoan ngoãn bay xa…

Bốn ngày sau.

Huyện Thu Đường.

Nếu nhìn từ trên cao, huyện này đúng là có không ít nhà đóng cửa, nhưng lại có mấy binh lính mặc nhuyễn giáp đang lần lượt gõ cửa từng nhà một, trong miệng hô "mở cửa mở cửa, nộp thuế", "quá khứ là quá khứ, hiện giờ là hiện giờ, các ngươi giao cho sơn bang, lại không giao chúng ta sao", "mau mở cửa ra!”

Vừa mở cửa, những binh sĩ này liền trực tiếp xông vào trong nhà, mà trong lúc đó nếu nhìn thấy vật gì đáng giá thì liền thuận tay cầm đi, nói là nộp thuế, hoặc là nói là "vật phẩm khả nghi", cần phải mang về kiểm tra thực hư một phen.

Nếu như nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp, những binh lính sẽ ghi nhớ, mặc dù không trực tiếp bắt lấy, nhưng sau lại có thủ đoạn đến làm nhà này, thẳng đến khi nhà này chịu lấy tiểu nương tử ra thì mới bỏ qua.

Đương nhiên, còn có một số người có dáng vẻ quan quân lại càng không kiêng nể gì cả, nếu nhìn thấy tiểu nương tử xinh đẹp, liền trực tiếp lôi đi, nói "Có thể là dư nghiệt Sơn bang, cần phải đi kiểm chứng một phen", về phần sau khi mang đi, tiểu nương tử này sẽ rơi vào kết cục gì, cũng có thể tưởng tượng được.

Mà không mở cửa, sẽ bị binh lính trực tiếp đạp cửa…

Cảnh tượng như thế, khắp nơi đều có, đếm không xuể.

Dân chúng huyện Thu Đường sống trong nơm nớp lo sợ, muốn chạy trốn nhưng cũng không có chỗ đi, chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Các binh sĩ giày vò như thế, chỉ vì phía trên phóng túng.

Triệu Tiên Đồng xuất thân từ Hồng Liên tặc, mang theo các huynh đệ đánh hạ địa bàn mới, tự nhiên có phúc cùng hưởng, y dùng địa bàn mới này để khao thủ hạ.

Hiện giờ, tên lùn này đang ở trong bồn tắm, trái ôm phải ấp, trước người còn có một thiếu nữ cao gầy đang bị y tùy ý đùa bỡn.

Trung Nguyên tuy phồn hoa hơn nhưng cũng nguy hiểm hơn, ở nơi đó không cẩn thận mạng sẽ không còn, chẳng bằng trở về hưởng thụ.

Triệu Tiên Đồng càng cảm thấy quyết định của mình không sai.

Y nhập lục phẩm, thọ nguyên hai trăm năm, là thời điểm hưởng chút phúc.

Hiện giờ, huyện Thanh Đàm và huyện Thu Đường đều là của y và Cổ Tượng tướng quân, tiền ở đây đều là của bọn họ, nữ nhân ở đây cũng đều là của bọn họ…

"Ha ha ha!"

Triệu Tiên Đồng giơ tay lên bắt lấy váy dài của một nha hoàn đang bưng rượu phía sau, đột nhiên kéo lại, sau đó xoay người ôm nàng vào trong nước trong tiếng kêu sợ hãi của nha hoàn.

Nha hoàn thét chói tai.

Triệu Tiên Đồng lại chạy lên bên hồ, kéo tất cả nữ nhân trong phòng tới, sau đó cười nói: "Chơi một trò chơi đi."

Một lát sau…

Y dùng vải đen quấn lấy hai mắt, bọn nha hoàn chạy khắp nơi, y thì vừa cười ha ha, vừa quơ tay khắp nơi, bắt được người nào thì trực tiếp vật ngã xuống đất, sung sướng một phen.

Ngay tại thời điểm y náo loạn, sau phòng đột nhiên truyền đến một tiếng ho khan nhẹ.

Triệu Tiên Đồng kéo tấm vải đen ra, nhìn các nữ nhân nói: "Các mỹ nhân, ở chỗ này chờ ta một chút."

Nói xong, y đứng dậy, mặc một cái áo choàng màu đen lên, liền mở cửa sau.

Sau nhà, một tráng hán đang đứng như tượng đồng, chính là Cổ Tượng tướng quân.

Lúc này Cổ Tượng tướng quân đang lạnh lùng nhìn y.

"Có chuyện gì vậy? Tướng quân?" Triệu Tiên Đồng hỏi.

Cổ Tượng tướng quân trầm giọng nói: "Khi ngươi truy kích dư nghiệt Sơn bang, có phải bỏ sót một đại tiểu thư Sơn bang tên là Minh Thư không?”

"Minh Thư?"

Triệu Tiên Đồng lộ ra vẻ hồi ức, sau đó nói: "Ta không có ấn tượng với người này, nhưng… nhóm người ta đuổi theo đều bị ta bắt được, sau đó vận chuyển đến trước hố vạn nhân, ép hỏi tung tích bảo khố Sơn bang. Kết quả là họ cứng miệng, một người cũng không nói, vì thế ta liền chém hơn phân nửa, chỉ để lại hai ba người tiếp tục ép hỏi ở trong địa lao."

Y nhíu mày hỏi: "Tên Minh Thư này có chuyện gì sao?"

Cổ Tượng tướng quân nói: "Người của chúng ta liên lạc, nói Minh Thư ở huyện Sơn Bảo mời vài người hộ tống nàng đến, sau đó nàng sẽ mai phục chúng ta trong bảo khố Sơn bang.”

“Huyết Tiễn Tử phải không?”

Triệu Tiên Đồng cười hắc hắc nói: "Không cần hỏi cũng biết Minh Thư ngay cả thất phẩm cũng không phải, đúng chứ? Nàng còn muốn dẫn chúng ta đi bảo khố Sơn bang… Thật đúng là một người tốt.

Chờ đến khi bắt được nàng, ta nhất định phải thưởng thức nàng."

Nói xong, Triệu Tiên Đồng lại xách thắt lưng quần, sau đó nói: "Tình huống của ba huyện Sơn Bảo, Hoa Mạch, Thiên Nam cũng tìm hiểu gần xong rồi, quỷ vực cũng không phát sinh tiếp, trước mắt chỉ có hai huyện.

Một là tiệm mộc của huyện Hoa Mạch, một là chợ đen của huyện Sơn Bảo, đều vừa mới bộc phát, cũng không chết bao nhiêu người, khả năng sinh ra hành hài thật sự không lớn.

Nhưng ba huyện kia đã liên minh, mà nghe nói liên minh được trấn thủ bởi một vị cường giả tên là Huyết Đao lão tổ.

Huyết Đao lão tổ thân phận bí ẩn, nhưng Huyết Tiễn Tử nói môn chủ Huyết Đao Môn - Thiết Sát chắc chắn biết, còn nói có thể có liên quan đến một trưởng lão Huyết Đao Môn tên là Lý Nguyên…

Thiết Sát thực lực không kém, nhưng Lý Nguyên đã có gia quyến và sản nghiệp, có lẽ qua một thời gian nữa, chúng ta có thể thử bắt một số người trong tửu lâu của Lý Nguyên hỏi tình huống.”

Cổ Tượng tướng quân nói: "Trước tiên không bắt người, trước khi không rõ thực lực của Huyết Đao lão tổ, đừng lộn xộn…

Tuy nhiên…"

Gã cười lạnh nói: "Động nhất định là phải động.

Ba huyện kia cũng không nhỏ, nếu thôn tính được, thế lực của chúng ta cũng có thể tăng cường rất nhiều. Không chừng tương lai những huyện này đều có thể trở thành vốn liếng lập thân của ta và ngươi.”

Triệu Tiên Đồng khen: "Mưu định rồi sau đó hành động, tướng quân vẫn là tướng quân!"

Cổ Tượng tướng quân nói: "Ta hoài nghi Huyết Đao lão tổ cũng đang điều tra chúng ta, ngươi cũng chú ý một chút."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, một tên nha hoàn vội vàng chạy tới, đem một phong thư đưa lên, chỉ dám cung kính cúi đầu, nói: "Đại nhân, bên ngoài đột nhiên có phi tiêu bắn thư, rơi ở trên cửa…"

Triệu Tiên Đồng cầm thư, lại tiến lên sờ soạng nha hoàn, sau đó để cho nàng rời đi, lại y đem thư đưa cho Cổ Tượng tướng quân.

Cổ Tượng tướng quân lạnh lùng liếc nhìn y, nói: "Thu liễm một chút!"

Trong mắt Triệu Tiên Đồng hiện lên một tia hận ý mờ mịt, lại cười gật đầu nói: "Tướng quân giáo huấn rất đúng."

Cổ Tượng tướng quân lúc này mới mở thư, sau đó nhe răng cười nói: "Mới nói Minh Thư, nàng đã tới… đây là hẹn địa điểm gặp mặt, nói chỉ cho một người đi, nếu không sẽ không gặp được nàng, sau này cũng không gặp được. Ngươi đi hay ta đi?"

Triệu Tiên Đồng nói: "Đâu cần tướng quân xuất thủ, ta đi là được.

Một người thì một người, ta ngược lại muốn nhìn xem tiểu nương này muốn giở trò gì.

Chỉ là địa điểm này… hình như hơi gần hố vạn nhân.

Hắc hắc… Những người đó thật đúng là biết giấu diếm, rõ ràng bảo khố ở gần hố vạn nhân, bọn họ lại cũng không nói."