Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn…
Thời tiết nóng bức, mưa rào như tên, bắn ra từng điểm hoa trắng trên mặt đất, ngàn vạn sợi tơ tràn ngập thiên địa, huyện nhỏ hiện ra cảnh ào ào.
Lý Nguyên ngồi trong một gian trà lâu, nhìn huyện Thu Đường ồn ào lúc này.
Khác với huyện Sơn Bảo, trong không khí nơi đây còn có vài phần tươi mát và cổ xưa của rừng sâu núi thẳm, đó là bởi vì toàn bộ huyện Thu Đường này tiếp giáp với núi lớn hoang dã phía Nam.
Hắn gọi bình trà cùng mấy trái cây, lẳng lặng ngồi tựa như đang ngủ gật, trong lúc vô tình lộ ra da thịt "huyết sam" làm cho mấy người muốn tiến lên tìm phiền toái yên lặng lui ra.
Hai con bạch tước, một trước một sau, đang nhìn chằm chằm đỉnh núi nơi đại tiểu thư của Sơn bang đang ở.
Còn mấy người còn lại đều lựa chọn tiếp tục giúp vị đại tiểu thư này tiến hành kế hoạch tiếp theo.
Dù sao, một ngàn lượng hoàng kim thật sự là một khoản tiền khổng lồ khó có thể tưởng tượng.
Hiện giờ, bảy người giang hồ kia đều đang thúc giục Đại tiểu thư, bảo nàng mau chóng đi bảo khố để sắp xếp trước, nhưng Đại tiểu thư lại không vội, đang chờ mục tiêu xuất hiện.
"Vẫn rất thông minh, biết mặc dù thề cũng chưa chắc đáng tin…" Lý Nguyên thầm nói trong lòng.
Hắn thật không biết nói gì về việc dùng tâm ma thề.
Nếu miệng nói nhưng trong lòng thầm nhủ "miệng ta nói không tính", vậy lời thề này rốt cuộc là hữu dụng hay vô dụng?
Vị Đại tiểu thư Sơn bang này dùng bảo khố Sơn bang làm mồi nhử, đang câu cá.
Còn Lý Nguyên thì lấy Đại tiểu thư Sơn bang làm mồi nhử.
Đương nhiên, sau đó hắn cũng muốn nuốt bảo khố Sơn bang, dù sao hắn cũng nghèo.
Nhưng nuốt bảo khố, hắn cũng sẽ nhân tiện bắt Triệu Tiên Đồng cùng Cổ Tượng tướng quân, xem như thuận tay trả thù lao.
Võ giả phẩm càng cao, tiêu phí càng nhiều, đây đã không phải là tửu lâu Hành Vu cùng tửu phường có thể chống đỡ.
Cho nên, Lý Nguyên cũng muốn kiếm tiền.
…
Mưa rào rơi xuống một thời gian liền dừng lại.
Khi sắc trời sắp tối đen, bầu trời lại lộ ra một vầng trăng sáng.
Ánh trăng rơi xuống vũng nước đọng trên mặt đất, ánh sáng gợn sóng, lóe lên rực rỡ.
Lý Nguyên tìm tiệm cơm, gọi hai phần xào đặc sản của địa phương và một chén cơm.
Khi ăn được một nửa, một con bạch tước đột nhiên nhìn thấy một dòng số liệu "350~388".
Và một cái bóng thấp bé, Lý Nguyên trực tiếp xác định người này là Triệu Tiên Đồng.
Trong một năm rưỡi này, thực lực tổng hợp của Triệu Tiên Đồng tăng lên 10 điểm.
Sau khi hắn xác định vị trí của Triệu Tiên Đồng, liền để bạch tước lặng lẽ đuổi theo.
Mà hắn cũng nhanh chóng ăn hết cơm và thức ăn, sau đó đứng dậy, trực tiếp đuổi theo Triệu Tiên Đồng.
Mà một con bạch tước khác lại nhìn chằm chằm Minh Thư đại tiểu thư.
Vị đại tiểu thư kia đang bình chân như vại đứng ở trong ánh trăng, mặc cho người chung quanh thúc giục như thế nào nhưng vẫn thờ ơ.
Một lát sau…
Đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân, Triệu Tiên Đồng mang theo thần sắc mèo vờn chuột đi ra, y nhìn lướt qua Huyết Tiễn Tử đối diện, hai người ngầm hiểu nhìn nhau, tiếp theo là để xem Thư đại tiểu thư muốn chạy đi đâu.
"Ta đến." Răng của Triệu Tiên Đồng lộ ra, cười rất vui vẻ.
Minh Thư cũng không nói nhiều, hô lên: "Muốn vào bảo khố, đi theo ta…"
Nói xong, nàng xoay người bỏ chạy.
Triệu Tiên Đồng nhìn thân ảnh của nàng, đột nhiên sửng sốt, đáy lòng có cảm giác quen thuộc quái dị, giống như… như thể y đã từng nhìn thấy nữ nhân này.
Sau khi nhập lục phẩm, thính thị khứu vị xúc, cùng với cảm xúc, ký ức đều sẽ tăng cường, mặc dù không được như gặp qua không quên, nhưng nhớ kỹ khuôn mặt một người vẫn có thể.
"Không phải hình như là đã gặp qua, mà là ta… thật sự đã gặp qua. Ở đâu nhỉ?"
Triệu Tiên Đồng nhớ lại, nhưng nhìn thấy đại tiểu thư kia đã chạy xa, y cũng không thèm suy nghĩ nhiều, vội vàng đuổi theo.
Y sẽ động thủ, nhưng phải sau khi thấy bảo khố mới động thủ.
Mấy tên hộ vệ còn lại cũng theo sát.
Mấy người đi xa, đầu hẻm lại đi ra một bóng người.
Trong vũng nước tối đen, trên vai người này có một con bạch tước.
Bạch tước vỗ cánh, lại kéo ra quỹ tích trong trẻo nhưng lạnh lùng, bay đến chỗ cao, nhìn không sót những con đường phức tạp đan xen bên dưới.
Bóng người cũng lặng lẽ không một tiếng động, đi theo tựa như quỷ mị.
Đát đát
Đát đát đát…
Tiếng bước chân vang lên, chẳng mấy chốc vòng vào trong núi.
Bảo khố Sơn bang ở trong núi, điều này rất hợp lý, nhưng bảo khố tất nhiên có cơ quan loại độc tố, điểm này Triệu Tiên Đồng cũng sớm có chuẩn bị.
Chỉ là lúc này y còn đang suy nghĩ vấn đề kia.
"Nữ nhân tên là Minh Thư, ta đã gặp…
Nhưng mà, ta rốt cuộc đã gặp ở đâu?"
Y nhanh chóng nhớ lại.
Trong đầu hiện lên từng hình ảnh.
Hình ảnh:
Trước hố vạn nhân, người của Sơn bang, cho dù là người hầu nữ quyến đều quỳ gối trước hố.
Từng người bị dẫn đi, hỏi thăm địa điểm của bảo khố. Không biết, đao phủ trực tiếp vung Quỷ Đầu Đao, chặt đầu người xuống, sau đó hất cả thi thể máu chảy đầm đìa vào trong hố.
Lại một hình ảnh:
Dư nghiệt Sơn bang đánh lén, sau khi bị nhìn thấu thì điên cuồng chạy trốn, mà y lại cười to truy đuổi.
Đêm đó, cũng giống như đêm sau mưa lúc này.
Y đuổi theo phía trước, đằng sau có không ít binh lính.
Y bắt được một người liền trực tiếp bóp nát xương cốt ném về phía sau.
Đát đát đát…
Đát đát.
Bước chân của mọi người càng lúc càng dồn dập.
…
Phong hồi lộ chuyển, trong lúc mơ hồ, phía trước lại hiện ra một căn nhà gỗ nhỏ, nhà gỗ đó ẩn rất sâu, mà tuyến đường đến lại càng kỳ lạ, nếu không có người dẫn đường, sợ làm thế nào cũng không sờ được bên này.
Minh Thư trực tiếp chui vào nhà gỗ, Huyết Tiễn Tử và đám người phía sau nàng cũng chui vào.
Theo Minh Thư tiến vào nhà gỗ, bạch tước ở chỗ cao chợt giật mình, Lý Nguyên cũng giật mình, từng đợt hàn khí lạnh lẽo xông thẳng vào da đầu, mà trái tim cũng không cách nào ức chế mà đập thình thịch.
Ngôi nhà gỗ vốn bình thường không có gì lạ, đột nhiên phía trên xuất hiện một dấu chấm hỏi màu máu.
Thấy Triệu Tiên Đồng chỉ còn mấy bước, Lý Nguyên chợt tăng tốc, đồng thời lên tiếng hô: "Triệu huynh, quay đầu lại! Đó là quỷ vực!"
Triệu Tiên Đồng đang nhìn chằm chằm Minh Thư chạy, thấy đối phương vào nhà, liền suy đoán nơi này là địa hình tầng hầm ngầm.
Nhưng đồng thời, y cũng đang nhanh chóng lật lại hồi ức.
Lúc này, tiếng la hét đột ngột phía sau, làm cho y đột nhiên dừng bước, người như xù lông.
Một giây tiếp theo, y nhớ lại.
Minh Thư…
Gương mặt Minh Thư kia, y thật sự đã gặp qua.
Nữ nhân kia bị y tự tay chấn phá huyết sam, ném đến phía sau, về sau lúc tìm được thì nàng đã bị các binh sĩ cho đùa bỡn một phen, thế cho nên hấp hối, chỉ có điều lúc ấy, mặt mũi của nữ nhân kia đầy máu bẩn, cho nên trong lúc nhất thời y mới không nhớ rõ.
Mà sau đó, nữ nhân kia cũng bị kéo tới hố vạn nhân, tra hỏi bảo khố sơn bang như thường lệ, nữ nhân không trả lời, sau đó bị chém đầu ném vào hố vạn nhân.
"Rõ ràng đã chết, sao lại đột nhiên xuất hiện, còn dẫn người từ huyện Sơn Bảo đến trả thù?"
Triệu Tiên Đồng chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ù ù, bụng cuồn cuộn, như rơi xuống hầm băng, y ngay lập tức dừng bước, xoay người, dùng cả tay chân vừa chạy vừa bò về phía sau, một hơi chạy mấy trăm mét rồi mới dừng lại.
Sau khi dừng lại, trong lòng y vẫn còn sợ hãi, lại quay đầu lại nhìn, phía sau nào có phòng nhỏ gì, chỉ có… hố vạn nhân.
Bùn đất xám vàng kia bị nước mưa thấm nhuần cho ướt sũng, hiện ra một cái hố sâu thật lớn, trên hố sâu đang có ruồi bọ bay múa, dù sao thi thể chôn trong đó cũng đã sớm thối rữa và bốc mùi hôi thối.
"Đa tạ…” Triệu Tiên Đồng thở hổn hển, y đã nhìn thấy người vừa mới lên tiếng nhắc nhở y.
Nếu không nhờ người này, y đã sớm chui vào quỷ vực.
"Đáng chết, làm sao có thể hình thành quỷ vực?” Y lẩm bẩm.
Mà chẳng mấy chốc, y cảm thấy không đúng, bởi vì trong tay người tới kia đang kéo một thanh binh khí kỳ quái.
Triệu Tiên Đồng cảnh giác giương mắt, chỉ mới nói một tiếng "ngươi", thì đã thấy người nọ lao tới, đâm ra một thương.
Vẻ mặt của Triệu Tiên Đồng đầy dấu chấm hỏi.
Ý ngươi là sao?
Vừa rồi còn nhắc nhở ta, bây giờ lại ra tay với ta?
Đây là phát sinh chuyện gì?