Mấy ngày sau, trời âm u.
Liệt phong kiện mã, ở cửa bắc của huyện Sơn Bảo.
Lý Nguyên đeo mặt nạ, đội nón, giấu Long Đao Thương trong tay áo và giục ngựa đi.
Ở phía xa đã có bốn người.
Nữ tử cầm đầu mặc bạch y, da thịt hơi có vẻ tái nhợt, mà trên mặt lại có một tấm mạng che mặt như rèm châu che phần dưới sống mũi, lộ ra bên ngoài là cặp mắt tựa như nước thu, nhu hòa chứa tình, lại điềm đạm đáng yêu.
Ba người còn lại, có một hán tử mặc kình y cắt ngắn, có một người mặc thanh sam cầm đao, còn có một người mặc áo tơi, đội nón đen, đều là người trong giang hồ.
Lý Nguyên ôm quyền, còn nữ tử thì mở miệng hỏi: "Là Mộc tiên sinh sao?"
Lý Nguyên khàn giọng: "Đúng vậy."
Nữ tử nói: "Ta chính là chủ thuê lần này, ta họ Minh, tên Thư. Người trung gian nói ngươi là Bát phẩm…"
Lý Nguyên cũng không nói nhảm, trực tiếp điều động từng chút ảnh huyết cấu thành "huyết sam" ở bên ngoài cơ thể, đây là dấu hiệu của Bát phẩm, không ai có thể ngụy trang.
Trong lúc triển lộ thực lực, hắn cũng lặng lẽ quét số liệu trên đỉnh đầu bốn người.
Đều là bát phẩm.
Điều này làm cho hắn tò mò.
Chẳng lẽ vị đại tiểu thư Sơn bang này không biết Triệu Tiên Đồng là lục phẩm sao? Không biết Cổ Tượng tướng quân sau lưng Triệu Tiên Đồng ít nhất cũng là lục phẩm? Rốt cuộc nàng muốn dựa vào cái gì để đối phó với hai vị này?
Hạ độc sao? Hay là gì?
Mà Minh Thư đại tiểu thư sau khi xác nhận cảnh giới của hắn cũng lấy một túi nhỏ từ trong ngực ném tới Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhận lấy, mở ra nhìn, bên trong là chút vàng vụn.
Minh Thư đại tiểu thư nói: “Đầu tiên là 50 lượng, chờ các ngươi hộ tống ta đến huyện Thu Đường, trả thêm 50 lượng còn lại.”
Lý Nguyên thi lễ, sau đó thử hỏi: “Chỉ đưa đến huyện Thu Đường là được?”
Minh Thư đại tiểu thư nói: “Đúng, nhưng nếu có người bằng lòng đi tiếp với ta trong hành động phía sau, ta sẽ trả một ngàn lượng hoàng kim.”
Lời này vừa dứt, tất cả mọi người nổ tung, vô luận là kình y hán tử, thanh y đao khách, mũ vành hắc y nhân cũng đều liếc mắt qua, trong ánh mắt lóe ra ánh sáng kỳ dị.
Một ngàn lượng hoàng kim đối với bất luận kẻ nào đều là một khoản tiền khổng lồ thật sự, bất kể là dùng số tiền này để tăng thực lực hay là cắm rễ an hưởng cuộc sống cũng đều dư sức.
Có thể nói, đây là một vụ mua bán "làm một lần ăn cả đời".
Thanh y đao khách nói: “Nhưng nhìn đại tiểu thư lại không giống có nhiều tiền như vậy?”
Minh Thư đại tiểu thư nói: “Sơn bang có bảo khố bí mật, chỉ có ta biết địa điểm, nếu mở bảo khố kia, một ngàn lượng hoàng kim cũng chả là gì.”
Hắc y nhân đội mũ vành nói: "Vậy làm sao chúng ta biết đại tiểu thư không phải đang nói dối?”
Minh Thư đại tiểu thư nói: “Bất luận kẻ nào, chỉ cần hứa cùng ta tiếp tục hành động phía sau, ta sẽ trực tiếp mang người đó đến bảo khố bí mật, bởi vì ta cũng muốn lợi dụng bảo khố bí mật để dẫn dụ cừu địch diệt Sơn bang ta.
Chư vị vừa vào bảo khố, tự nhiên có thể thấy tiền nhiều như thế nào, đến lúc đó sẽ biết ta không nói dối.”
Thần sắc ba người nóng bỏng.
Kình y hán tử cũng hỏi: “Hứa hẹn như thế nào?"
Minh Thư đại tiểu thư nói: “Lấy tâm ma thề.”
Mọi người thoáng do dự, không nói gì nữa, tất cả đều quyết định tùy cơ hành động.
Tâm ma là thứ không thể lấy thề lung tung, dù sao tu luyện kỹ năng đến trình độ nhất định đều cần đốn ngộ, công pháp đến trình độ nhất định cũng cần phá cảnh, loại thời khắc mấu chốt này đều là thời khắc "nhất niệm quyết thành bại sinh tử".
Thời khắc mấu chốt này, một khi tâm ma xuất hiện thì tất thất bại, nếu bại, vậy lần sau sẽ càng khó hơn.
Lý Nguyên nghe xong, đồng tử hơi ngưng tụ, hiện ra vài phần cảnh giác.
Tuy nhiên, sức mạnh tổng hợp của mấy người trước mắt, giới hạn trên đều dưới “100”, còn hắn đã đạt đến "905".
Theo lý thuyết, bất kể tình huống nào, hắn hầu như đều có thể nhất lực hàng thập hội, nhất lực phá vạn pháp.
Nhưng đó không phải là phương thức sinh tồn còn của hắn.
Vì vậy, hắn hỏi: “Minh đại tiểu thư, mạo muội hỏi một câu, ngươi chuẩn bị làm như thế nào để giết chết vị cừu địch kia?"
Minh Thư chần chừ nói: “Trong bảo khố bí mật của Sơn bang ta có cơ quan ám khí, chỉ cần đưa gã vào, ta liền có thể giết gã. Mà nghĩ đến trên đời này không ai có thể cự tuyệt được bảo khố Sơn bang ta.”
Đồng tử Lý Nguyên co lại, còn muốn hỏi thêm.
Tên thanh sam đao khách ở bên cạnh lại hô: “Hỏi cái gì? Đại tiểu thư người ta tự có kế sách đối địch, chúng ta lấy tiền là được rồi!”
Và ngay tại thời điểm này, ở phía xa lại có một con khoái mã lao đến.
Người còn chưa tới, đã có một luồng gió tanh đến.
Mấy người nghiêng đầu nhìn lại, ở đó là một nam tử cường tráng với nụ cười trêu tức đang từ xa đến, hai tay nam tử bằng phẳng tới quái dị, mà mười ngón tay như móc, giống như móng vuốt của hung thú.
Thông tin trên đầu y rõ ràng là "180~200".
Và Lý Nguyên cũng biết y, người này là một đại nhân vật thất phẩm trong Dã cung phụng - Huyết Tiễn Tử.
Huyết Tiễn Tử phát ra tiếng cười ha hả như dã thú, tiến lên ôm quyền hô to: “Minh đại tiểu thư.”
Mà ba người còn lại hiển nhiên cũng biết Huyết Tiễn Tử, lúc này cũng nhao nhao hành lễ, còn có một người hô "Huyết ca", người kia thì nói "Có Huyết ca, kê cao gối không ưu lo".
Lý Nguyên cũng hành lễ.
Huyết Tiễn Tử nhìn về phía hắn, hỏi: “Vị này xưng hô như thế nào?"
Lý Nguyên nói: “Mộc tiên sinh.”
Huyết Tiễn Tử đảo mắt nói: "Chưa từng nghe qua danh hiệu tiên sinh a.”
Sau đó, đột nhiên y cười nói: "Không bằng tháo mặt nạ xuống, chuyến đi này liên quan đến an nguy của Minh đại tiểu thư, mấy người đồng hành chúng ta nên biết rõ lai lịch lẫn nhau, nếu xảy ra đại chiến cũng dễ phối hợp."
Lý Nguyên nói: "Vậy ta rút lui."
Nói xong, hắn ném túi lại cho Minh Thư, sau đó quyết đoán giục ngựa lùi lại.
Huyết Tiễn Tử híp mắt nhìn hắn, cũng không ngăn cản.
Minh Thư lại lạnh lùng nói: "Đều là người giúp ta làm việc, khuôn mặt, thân phận cùng ta không có quan hệ."
Huyết Tiễn Tử cười nói: "Đại tiểu thư, ngươi không biết giang hồ này nhân tâm hiểm ác a, chúng ta đều lộ mặt, thân phận cũng đều rất rõ ràng, chỉ có Mộc tiên sinh này hắc hắc."
Minh Thư trầm mặc, mà Lý Nguyên thì đã đi xa.
Chỉ chốc lát sau, bên Minh Thư lại tới ba người, tổng cộng tám người.
Khoái mã rời thành, đi thẳng về phía bắc, chốc lát nữa… vòng qua Linh Dương khẩu, chuyển hướng về phía tây, lại vào núi lớn, là đã tiến vào khu vực huyện Thanh Đàm và huyện Thu Đường, tổng thời gian cần khoảng hơn ba ngày.
Bầu trời phía trên tám con khoái mã, một con bạch tước bay theo như ẩn như hiện, mà đợi đến khi họ ra khỏi Linh Dương khẩu, một con bạch tước phía trên Linh Dương khẩu cũng bay theo.
Song tước cùng bay, vỗ cánh bay lượn giữa mây, theo sát đoàn người Minh Thư nhỏ như hạt đậu ở dưới đất.
Mà Lý Nguyên vẫn đeo mặt nạ, đội mũ vành, không nhanh không chậm đi theo ở sau xa.
Đoàn người này rất cổ quái, nếu nói mấy người còn lại có thể thật sự chỉ là vì tiền, Huyết Tiễn Tử và Minh Thư lại chắc chắn không phải.
Huyết Tiễn Tử là thất phẩm, lẽ nào y không biết Triệu Tiên Đồng là lục phẩm?
Còn Minh Thư thì sao?
Nàng không biết sao?
Những người này đều ẩn giấu ý nghĩ xấu xa.
Thay vì bị cuốn vào trong đó rồi luôn phải đề phòng, không bằng giữ khoảng cách, đi theo phía sau.
Dù sao cũng có bảo khố Sơn bang, Minh Thư cũng không đến mức chết sớm.
Trong lúc Lý Nguyên đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm thấy phía sau truyền đến thanh âm "uỵch uỵch". Thần sắc hắn ngưng trọng, cầm long đao trong tay áo, bỗng nhiên xoay người, đã thấy trong trường phong và ánh mặt trời đang có một con quạ đen bay tới.
Lý Nguyên sửng sốt, mà quạ đen lại vui vẻ đáp trên vai hắn, hô: "Aba baba…”