Đường Niên mặt đầy nước mắt, đi tới, nói một tiếng "Cám ơn nghĩa phụ", sau đó quỳ gối trước mặt Đường Cừu dập đầu mấy cái thật mạnh.
Nhưng dập đầu dập đầu, nàng rốt cuộc khó có thể ức chế thống khổ trong lòng, thở dốc từng ngụm từng ngụm, dây thanh quản nghẹn ngào nức nở, làm thế nào cũng không ngừng được.
"Cha"
"Cha"
Nàng gào khóc.
Lý Nguyên ngồi xổm bên cạnh nàng, nhẹ nhàng khoác lên bả vai gầy yếu của nàng, nói: "Y là cha của con, y không muốn con thương tâm, chỉ khi con không biết, y mới có thể mỉm cười mà đi.
Thế nhưng so với hạnh phúc trong lời nói dối, không bằng từ trong chân tướng đau khổ vượt qua, lúc đó mới có thể đạt được niềm vui thực sự, và tất cả những đau đớn trong quá trình này có thể biến thành động lực để con trở nên mạnh mẽ hơn.
Cái này…… là hy vọng và mong đợi của nghĩa phụ đối với con."
Đường Niên đứng dậy, mặt đầy nước mắt và bùn đất.
Lý Nguyên nhẹ nhàng ôm nàng, mặc cho nàng khóc.
Hồi lâu sau, Đường Niên mới dừng lại, lúc này nàng trông rất mệt mỏi, nhưng vẫn mở to hai mắt đỏ hồng.
"Con ra phía sau cây đi." Lý Nguyên nói.
Đường Niên đột nhiên cắn răng một cái, giơ tay nắm vò rượu Đường Cừu uống lúc trước, lực lượng bát phẩm làm cho nàng thoải mái nắm lên. Khi nàng muốn đem vò rượu kề sát miệng, mà rượu trong vò còn đang phát ra tiếng vang lắc lư.
Lý Nguyên vươn tay đoạt lấy vò rượu, nói: "Con vẫn là tiểu cô nương, không thể uống rượu."
Đường Niên nói: "Ta… ta……"
Nàng trông mong nhìn.
Lý Nguyên lại rót một chén nhỏ, nói: "Lần này ngoại lệ, chỉ chừng đó thôi."
Đường Niên nhận lấy chén, một hơi uống cạn, ngay sau đó là ho khan.
Sau đó, nàng nắm lấy con dao ở một bên.
Đao này là Đường Cừu đã chuẩn bị từ trước, rất sắc bén, chính là để cho Lý Nguyên lấy trái tim y.
"Nghĩa phụ, để con đi.” Đường Niên nói.
Lý Nguyên lại giơ tay đè dao: "Chuyện này không thích hợp cho con."
Đường Niên ngẩng đầu lên, mắt đỏ, cắn răng, trong ánh mắt lộ ra vẻ mặt phức tạp căn bản không thuộc về thiếu nữ mười một tuổi, có thống khổ, có ly biệt, có lạnh lùng, có phản nghịch, có một đi không trở lại, có đưa lưng về phía ánh sáng ôm lấy bóng tối.
Nàng nói: "Nghĩa phụ nói so với vui vẻ trong lời nói dối, không bằng đau khổ trong chân tướng, bởi vì đau khổ sẽ hóa thành động lực mạnh mẽ hơn…
Vậy thì, xin nghĩa phụ cho con thêm nỗi đau khắc cốt ghi tâm……"
Lý Nguyên đoạt lấy đao, nói: "Không được."
Đường Niên còn muốn nói nữa, Lý Nguyên lập tức nhíu mày, nói: "Để cho con biết chân tướng đau đớn, không phải để cho con đi tới cực đoan. Con muốn biến thành nữ ma đầu sao?"
Hắn hung hăng, Đường Niên lập tức sợ hãi, nhẹ giọng nói: "Con không có."
Lý Nguyên nói: "Dựa vào lưng ta."
Đường Niên cúi đầu, chạy ra phía sau hắn, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Lý Nguyên rút đao, nhanh chóng lấy ra trái tim của Đường Cừu, đó là một trái tim kim loại quấn quanh tơ máu, nhưng chẳng biết tại sao kim loại này lại lộ ra vài phần trong suốt, bên trong mơ hồ có một đồ văn huyền diệu.
Lý Nguyên đặt Đường Cừu vào quan tài, rồi mới đưa Ma Tâm cho Đường Niên.
Đường Niên ôm chặt Ma Tâm, phụ thân đã sớm nói với nàng cách sử dụng Ma Tâm này như thế nào, chỉ là khi đó phụ thân không nói Ma Tâm là trái tim của y…
Ngay sau đó, Lý Nguyên khiêng quan tài xuống núi, nếu Đường Niên đã biết việc này, không cần thiết để cho lão Đường còn ở trong núi hoang dã lĩnh.
Cùng ngày, một ngôi mộ được dựng lên cách không xa về phía tây trang viên Bách Hoa.
Lý Nguyên vỗ vai thiếu nữ áo đỏ nói: "Y vẫn còn."
Đường Niên gật đầu, tựa vào người Lý Nguyên, mệt mỏi mãnh liệt đánh úp nàng, nàng lảo đảo như sắp ngất đi.
Lý Nguyên ôm lấy tiểu cô nương, đi vào nội trạch.
Diêm nương tử đang kéo tay Lý Thánh đi bộ.
Tiểu nữ hài tay phải nắm tay mẹ, tay trái cầm gậy nhỏ gõ mặt đất, duy trì cân bằng cơ thể.
Lần này, ngồi xổm trên vai nàng là hai con quạ đen ánh mắt cuồng loạn, nhiều hơn một con so với lần trước.
Lý Nguyên sửng sốt, hô: "Thánh Thánh, con có thể kiểm soát cả hai con quạ luôn sao?”
Quạ vai trái, quạ vai phải cùng lên tiếng: "Aba… Baba Baba Baba……"
Mà giữa cành lá sum xuê trên đỉnh đầu đột ngột
Lý Nguyên có chút khiếp sợ……
Bởi vì không chỉ số lượng, thậm chí ngay cả lực lượng cũng biến hóa.
Quạ đen trước kia, thực lực tổng hợp chỉ là "0~3", mà hiện tại ba con này lại biến thành "2~5".
Loại dị biến này đã rất không bình thường.
Diêm nương tử nhìn về phía nam nhân nhà mình thở dài mỉm cười, sau đó lại cưng chiều vỗ về tóc tiểu cô nương, trong mắt lộ vẻ lo lắng, dù sao cô cũng không biết đây là họa hay phúc.
Nếu như có thể lựa chọn, cô tự nhiên hy vọng Thánh Thánh có thể bình an trưởng thành, mà không cần những lực lượng quỷ dị này.
Lúc này, nàng nhìn lướt qua cô nương áo đỏ đang được ôm trên tay Lý Nguyên.
Sự tình, thật ra Lý Nguyên đã từng nói với cô. Cô đương nhiên biết tiểu cô nương này đã trải qua chuyện gì, cũng biết vì sao Lý Nguyên ôm nàng đến.
Diêm nương tử nói: "Trong nhà chúng ta còn có phòng, để cho nàng dọn qua đi. Sau này ta coi nàng như con gái ruột."
Dứt lời, cô lại cúi đầu trêu chọc nữ nhi nói: "Thánh Thánh, có thêm một tỷ tỷ ở lại đây, có được không?"
Quạ: “Aba… Ababa…… Ba ba…"
…
Vài ngày sau.
Bà chủ tìm cho Lý Nguyên một con đường đi huyện Thu Đường.
Đó là một đại tiểu thư trốn về từ Sơn bang huyện Thu Đường.
Vị trí huyện Thu Đường lệch về phía nam, xa hơn nữa về phía nam là núi lớn rộng lớn, thật giống như huyện Sơn Bảo đi về phía tây vậy.
Nhưng điểm khác biệt là huyện Sơn Bảo đi về phía tây chủ yếu là cây cối núi rừng bình thường, mà huyện Thu Đường đi về phía nam lại thường có không ít thực vật độc đáo, thậm chí những thực vật kia có thể được xưng là linh hoa linh thảo.
Đơn giản là vì ngọn núi lớn phía nam huyện Thu Đường này có thể thông tới "Lạc Nhật Vũ Lâm".
Mà Lạc Nhật Vũ Lâm lại là thiên đường của yêu thú.
Nơi có thể dựng dục ra yêu thú, hiển nhiên là phong thủy bảo địa.
Có lẽ là dính vào biên giới của phong thủy bảo địa này, cho nên trong núi có rất nhiều thực vật trân quý.
Sơn bang, chính là bang phái lên núi hái linh hoa linh thảo, thế lực này ở huyện Thu Đường thậm chí còn cường đại hơn cả Huyết Đao Môn ở huyện Sơn Bảo.
Chỉ tiếc mạnh hơn nữa cũng không có lục phẩm, cuối cùng bị đám Triệu Tiên Đồng đánh bại.
Nhưng Sơn bang này cũng khiến cho bọn Triệu Tiên Đồng hao phí không ít thời gian và sức lực mới đánh hạ được huyện Thu Đường.
Dù sao linh hoa linh thảo cũng không phải đều là chữa bệnh, còn có độc dược giết người.
Thực lực không đủ, độc dược tới đỉnh.
Đây chính là đặc điểm của Sơn bang.
Mà vị đại tiểu thư của Sơn bang này lại vừa vặn ở bên ngoài khi Sơn bang bị diệt, may mắn tránh được một kiếp. Hiện tại nàng biết Sơn bang không còn, nàng liền bán hết tài sản và dược vật để mời cao thủ, nói là muốn quay về Thu Đường báo thù.
Về phần báo thù như thế nào, vị đại tiểu thư này chỉ nói do nàng động thủ, cao thủ kia chỉ cần che chở nàng đến Thu Đường là được.
Đại tiểu thư một đường mà đến, tìm Chanh Hoa Môn, Sương Kiếm Môn, lại tìm được Huyết Đao Môn, nhưng không ai bằng lòng lội vào vũng nước đục này.
Vì thế đại tiểu thư lại lui mà cầu cái sau, bắt đầu tìm dã cung phụng và giang hồ tán nhân, bây giờ đã có mấy người đáp ứng.
Sau khi bà chủ biết tin tức, liền hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thấy đúng lúc nên cũng đáp ứng luôn.
Nguyên bản hắn còn lo lắng đến Thu Đường hoặc là Thanh Đàm rồi làm sao tìm bọn Triệu Tiên Đồng, hiện tại thì tốt rồi, có người trực tiếp dẫn đường cho hắn.
Loại chuyện tốt này, bảo hắn trả tiền cũng bằng lòng, huống chi người khác lại trả tiền cho hắn.