Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại.
Lý Nguyên chui nhanh vào mật thất trong nội đường, sau đó đóng cửa lại từ bên trong.
Các biện pháp cách âm được làm kĩ càng, có thể hoàn toàn cô lập âm thanh bên trong và bên ngoài.
Một giây sau, thiếu niên đau đớn ngã xuống đất, xé xiêm y nhét vào trong miệng, sau đó người đầy mồ hôi, phát ra một tiếng kêu thê lương.
Nhị gia cạo xương trị độc, nhưng thống khổ của hắn giống như có một trăm con dao cạo xương lăng trì hắn.
May mà Lý Nguyên đã sớm là thất phẩm viên mãn, thân thể cường tráng vô cùng, cho nên chỉ là cảm nhận được đau đớn kịch liệt chứ không vì vậy mà chết đi.
Một lúc sau, bề mặt cơ thể của hắn bắt đầu chảy máu.
Lúc chảy ra từng giọt máu, lúc chỉ đơn giản là bắn ra máu….
Trong mật thất, thiếu niên ngửa mặt lên trời kêu đau.
"A a a!!!"
Hắn hiểu, bây giờ là đang đổi ảnh cốt.
Muốn thay xương, trước hết phải cạo xương.
Đường, là chính hắn chọn.
Đau đớn trong phòng kín vẫn tốt hơn là đau đớn bên ngoài.
Bốp!
Bàn tay hắn vỗ xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
Hắn lật người cố gắng ngồi dậy, sau đó đoan trang khoanh chân ngồi, toàn thân co rút, đáy lòng nghĩ chuyện khác nhằm dời đi lực chú ý ở trên sự đau đớn.
Vì thế, hắn suy nghĩ một chút, mặc niệm: Không phải ta đau, là mật thất này đau, không phải ta đau, ta không đau…
Nhớ kỹ, ý niệm này liền biến thành: Thiên nhân hợp nhất, ta đau, chính là thiên địa đau.
Sau đó lại biến thành: Vạn vật thuộc về ta, trời có lôi đình, đất có viêm hỏa, biển nổi giận gào thét, đều là tầm thường, tại sao lại đau đớn?
Đọc lại, cảm giác đau đớn chân thật đánh úp tới.
Lý Nguyên mắng một tiếng "thảo", sau đó lại tiếp tục mặc niệm "tự nghĩ ra tâm pháp" để dời đi đau đớn.
Sự thống khổ này kéo dài ba ngày ba đêm mới dừng lại.
Thiếu niên khoanh chân sớm đã thành huyết nhân.
Trên người hắn không chỉ có máu tươi, còn có xương vụn…
Hắn thật sự bị cạo xương một lần, cho nên lúc này xương mới chính là ảnh cốt của công pháp vô danh của hắn, mà không phải ảnh cốt của《 Thổ Phách Công》.
Thời gian đau khổ nhất cũng đã qua…
Lý Nguyên giơ tay lau máu trước mắt, liếc nhìn tin tức của bản thân.
Thông tin trong “thanh công pháp” biến thành “??? (thất phẩm) (1/500)".
Hắn trực tiếp thêm vào 499 điểm.
Một giây sau, công pháp vô danh này liền đạt thành thất phẩm viên mãn.
Lý Nguyên quét thông tin, thực lực của hắn không thay đổi, vẫn là 305~705.
Điều này làm cho Lý Nguyên sinh ra nghi hoặc.
Hắn nhìn kỹ lại, cũng hiểu được.
《Thổ Phách Công》không còn ảnh cốt nữa, lực lượng tương ứng này tự nhiên cũng giảm xuống.
Người khác không thể thay xương, mà hắn mặc dù có thể thay xương, nhưng cũng không thể chiếm được tiện nghi lớn hơn.
"Cũng được, như vậy là tốt rồi.
Tiếp theo, lại phải đối mặt với sinh mệnh đồ lục.
Lần này, ta sẽ vẽ từng nét một của sinh mệnh đồ lục.”
“Nhưng trước hết, ta phải bồi dưỡng lại cơ thể của ta.”
Sau khi Lý Nguyên nghỉ ngơi chừng nửa tháng, liền đứng lên.
Thân thể hắn khôi phục, ngồi trước thềm đá, mà một trận tuyết lớn quét qua nơi này, tán loạn tản mạn rơi xuống bầu trời, chỉ chốc lát sau đã làm cho thế giới chuyển sang màu trắng, trở nên yên tĩnh… im lặng.
Mà một hồi tiếng "rắc rắc" nhẹ nhàng chậm rãi đập nát sự yên tĩnh này, Lý Nguyên nghiêng đầu, dưới mái hiên, Diêm Nương tử đang dìu Tiểu Thánh chập chững tập đi .
Trong tay Tiểu Thánh cầm một cây gậy nhỏ đáng yêu, mà tiếng "cộc cộc" này là do gậy gõ ra.
“Diêm tỷ, Thánh Thánh."
Lý Nguyên đi tới và nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên cạnh tiểu nữ hài mới hơn ba tháng tuổi.
Nhưng thật ra Tiểu Thánh cũng chỉ đi được hai bước, kế tiếp, nữ hài giơ cánh tay nhỏ bé lên, bàn tay bụ bẫm vỗ cái “bốp” trên mặt Lý Nguyên, chợt cả người mất cân bằng, thân thể nhỏ bé ngã nhào tới Lý Nguyên.
Lý Nguyên cười ha ha, bế con bé lên.
Đột nhiên, trong lòng hắn có cảm giác, hơi nghiêng đầu, trong tuyết lớn đầy trời có một con quạ đen không biết từ đâu tới đang dừng ở trên cành cây an tĩnh nhìn hắn.
Lý Nguyên lộ vẻ cảnh giác, đang định đưa Tiểu Thánh cho Diêm Nương tử thì thấy con quạ đen kia nhảy xuống cành cây, dừng lại trước mặt hắn.
Lần này, Lý Nguyên thấy rõ quạ đen.
Con quạ có chút điên cuồng kỳ lạ, trong khi trên đỉnh đầu hiện dòng chữ là "0~3".
Đây không phải là một con quạ bình thường.
Lý Nguyên thử cùng quạ đen trao đổi, hắn hô một tiếng: "Thu~~~”
Con quạ hét lên: “A ba ba ba…”
Lý Nguyên: ?????
Ngay sau đó, quạ đen nhảy lên vai hắn, lại nhảy sang vai Tiểu Thánh, cùng Tiểu Thánh nghiêng đầu nhìn hắn.
Hai mắt quạ đen cuồng loạn, mà hai mắt của nàng lại con ngươi là trắng dã, hiện ra chút cổ quái cùng thần bí khó hiểu.
Lý Nguyên kinh ngạc nhìn Diêm nương tử.
Diêm nương tử cũng đang kinh ngạc nhìn hắn.
Sau đó, hai người cùng nhau nhìn về phía nữ hài.
Diêm nương tử cũng ngồi xổm xuống, ôm Tiểu Thánh, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Thánh, con… có thể điều khiển quạ?”
Quạ: “Aba ba ba…”
Lý Nguyên lại hỏi: "Vậy, vậy con cũng có thể nhìn thấy cha và mẹ?"
Nữ hài nở nụ cười ngây ngô, có vẻ rất hạnh phúc.
Bên kia, bà chủ cũng ôm hài tử tới, nàng ở xa không nhìn thấy quạ đen, hô: "Diêm tỷ tỷ, Tiểu Thánh đã biết đi mấy bước rồi? Thực sự giỏi hơn Bình An nhà ta nhiều."
Tiểu Bình An: “Oa oa oa oa~~~”
Bà chủ vội vàng dỗ dành hài tử.
Lý Nguyên giật mình, nói với Diêm nương tử: "Tìm cơ hội nói chuyện này với Tiết tỷ, nhưng không thể để cho người ngoài biết."
Sau đó hắn lại kéo bàn tay nhỏ bé của nữ hài, cũng mặc kệ nàng có thể nghe hiểu hay không, cường điệu nói một lần: "Không thể để cho người khác biết."
Quạ: “Aba ba ba…”
Tình huống này, Lý Nguyên chưa bao giờ gặp phải.
Rốt cuộc là cái gì làm cho trưởng nữ của mình có được lực lượng cổ quái như vậy.
…
Vào ban đêm, Tiểu Thánh ngủ ở trong cùng.
Lý Nguyên ngủ ngoài cùng, ôm mẫu thân của Tiểu Thánh, ôm lấy thân thể nóng bỏng của cô nói: “Diêm tỷ, có gì bất thường xảy ra không? Ta nghi ngờ đôi mắt và khả năng của Tiểu Thánh nhà chúng ta có liên quan đến nhau.”
Diêm nương tử suy nghĩ một chút, “Giấc mơ.
Ta cứ mơ về căn phòng đó, người áo trắng bên cửa sổ.
Ta chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng, không thể cử động, cũng không thể nói chuyện.
Nhưng người áo trắng kia thoạt nhìn hẳn là một nữ nhân, bởi vì tóc nàng rất dài.”
“Còn nữa không?” Lý Nguyên trầm ngâm.
Diêm nương tử nói: “Tiểu Thánh cũng xuất hiện trong giấc mơ, nó nắm tay ta, còn cười khúc khích, không sợ hãi chút nào…”
Lý Nguyên trầm mặc lại, nói: “Diêm tỷ, nàng có cảm thấy có gì đó không ổn không?”
Diêm nương tử lắc đầu, nói: "Không có… giấc mộng đó không hề có ác ý với ta, giống như chỉ là một giấc mộng bình thường."
Lý Nguyên nói: "Nếu có gì không đúng, nhất định phải nói cho ta biết."
Diêm nương tử ôn nhu gật đầu, sau đó lại chui vào trong ngực tướng công, chui một lát, lại nghiêng người ôm tiểu cô nương, Lý Nguyên thì ôm các nàng.
Lý Nguyên cũng không thiên vị, thường ngày đều chạy cả hai bên, hôm nay ngủ chỗ Diêm nương tử, ngày mai ngủ chỗ bà chủ.
Dị biến của trưởng nữ nhà mình, hắn thực sự không có đầu mối, nhưng bây giờ trông không có nguy hiểm.
Điều này lại càng kích thích trái tim trở nên mạnh mẽ của hắn.
Trở nên mạnh mẽ, rất nhiều vấn đề tự nhiên có thể giải quyết dễ dàng, rất nhiều chuyện cũng có thể biết được đáp án.
Hắn bắt đầu tìm hiểu sinh mệnh đồ lục.
Muốn tìm hiểu, phải có giả thiết và thí nghiệm.
Mà Lý Nguyên sau khi suy nghĩ rất nhiều, tổng kết ra một giả thiết đơn giản: Muốn thực lực mạnh, đầu tiên thân thể phải khỏe, sau đó là huyết áp cao.
Nói một cách đơn giản, cơ thể của ngươi phải chịu được huyết áp cao….
Nếu cửu phẩm, bát phẩm, thất phẩm là một quá trình áp súc huyết dịch rồi sinh ra chất biến, như vậy sinh mệnh đồ lục, có phải là tiếp tục áp súc và rồi đột phá một điểm tới hạn?
Có thể không đơn giản như vậy, nhưng nó sẽ đi theo hướng này.
Lý Nguyên chuẩn bị tu hành nhiều kỹ năng để tăng cường thể lực, đồng thời chuẩn bị thử nuốt thịt yêu thú thất phẩm có năng lượng huyết dịch mạnh hơn.
Tính toán thời gian, năm nay thương hội Hồng Nghĩ cũng sắp tới rồi.