TRUYỆN FULL

[Dịch] Trường Sinh: Khởi Đầu Là Thợ Săn

Chương 183: Sinh mệnh đồ lục, giấc mơ, nữ hài và con quạ (3)

Lý Nguyên bỗng nhiên nghĩ lại, rồi lại không phải.

Những công pháp bất nhập phẩm mà hắn liều mạng tu luyện trước khi nhập phẩm, không phải là đều làm cho thân thể hắn

"Cho nên nói, thân thể kiên cố mới có thể dung nạp cao huyết áp?

Trên Lam Tinh, vì thân thể mọi người quá nhỏ yếu cho nên không dung nạp được?"

Lý Nguyên đột nhiên nhớ tới một câu nói trong nhật ký của cao thủ lúc trước.

"Bí mật ở chỗ nén máu, rèn máu, tu hành làm dẫn, phụ thêm ngoại vật kích thích, từ đó sinh ra chất biến…

Cho nên nói, một trong những bản chất của công pháp chính là tăng huyết áp, đồng thời để cho thân thể có thể chịu được huyết áp này?”

Lý Nguyên tiếp tục suy nghĩ.

“Đại giang lưu tứ dã, thổ phách nguyệt thành cung.

Đây là phương pháp hô hấp, ép máu.

Muốn thổ phách, trước tiên cần súc khí, dùng phương pháp hô hấp để hấp thu lượng lớn không khí tiến hành áp súc huyết dịch, cho nên khuôn mặt sẽ đỏ lên."

“Tâm súc nộ viêm sơn trung bạo, địa hỏa luyện thân chu du tận.

Đây là tích tụ tức giận, lần lượt đè nén tức giận, sau đó trong nháy mắt nổ tung, phối hợp với thịt yêu thú và công pháp cao phẩm, chải vuốt lưu lượng máu, từ đó làm cho ảnh huyết nén lại và luồn lách đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.”

"Giống nhau…

Mục đích đều là áp huyết.”

"Thử xem…"

Lý Nguyên bảo Vương thẩm nấu một nồi thịt yêu thú bát phẩm, trong quá trình nấu, hắn đeo lên lưng giáp phụ trọng và buộc chân phụ trọng đã chuẩn bị sẵn, sau đó mở ảnh huyết điên cuồng chạy bộ trên võ trường luyện võ trong nội viện rộng lớn.

Chạy trong chốc lát, hắn còn chưa đã nghiền, lại xoay người đeo bao bố sắt nặng tới trăm cân, tiếp tục chạy.

Hắn chạy rất nhanh, mỗi bước đều sử dụng sức mạnh tối đa để chạy.

Thân hình hắn ở trong luyện võ trường giống như một trận gió lốc “phù phù” lướt qua.

Một canh giờ sau, hắn cảm thấy mỏi mệt, vì thế nhanh chóng dừng lại, nghỉ ngơi một chút, bắt đầu ăn thịt.

Hắn ăn từng ngụm, ăn nước canh đầm đìa, chẳng mấy chốc đã ăn hết nồi.

Sau khi ăn xong, hắn lại nhanh chóng nhắm mắt lại, vừa tham khảo phương pháp dẫn nộ trên Địa Hỏa Chu Du Công, bắt đầu tích súc nộ ý.

Tích lũy nộ ý thật ra cũng không khó khăn, nói chung là tưởng tượng những người thân cận nhất bị giết thì có thể dễ dàng hình thành.

Sau một nén nhang, Lý Nguyên lại nhanh chóng đứng dậy, khống chế ảnh huyết tăng tốc lưu động, sau đó cả người gập người lại bằng phương thức tương tự như tư thế ngồi xổm của 《Thổ Phách Công》, dùng phương pháp hô hấp của 《Thổ Phách Công》để nén lại không gian hô hấp của mình, lại dùng phương pháp hô hấp của 《Thổ Phách Công》 bắt đầu hít vào….

“Áp súc huyết dịch, điều động huyết dịch, nuốt thịt yêu thú cao phẩm…

Đây chính là bí ẩn đột phá bát phẩm."

Khoảng một tháng sau.

Gió lạnh gào thét.

Đây là mùa đông thứ ba từ khi Lý Nguyên xuyên không tới đây.

Mà ngày hôm nay, trong lòng hắn có cảm giác, cảm thấy gì đó vô cùng tinh diệu xông lên đầu, mà một trong hai viên ảnh huyết trong cơ thể chợt bành trướng, nứt ra, hóa thành từng viên hạt châu, nhưng cũng không nhiều…

Nhưng số lượng này cũng đã đủ để hoàn thành che phủ bề mặt cơ thể sơ bộ, từ đó hình thành một bộ huyết sam đơn giản.

Lý Nguyên liếc nhìn thông tin trên "Thanh kỹ năng": ??? (Bát phẩm) (1/300).

Không chút do dự, Lý Nguyên trực tiếp ấn thêm 299 điểm.

Trong nháy mắt, ký ức kỳ lạ chỉ thuộc về chính hắn xông lên đầu.

Cái gọi là tu hành, chính là tiếp tục lặp lại công việc đột phá, áp súc huyết dịch, nuốt huyết nhục, lại điều động máu, làm cho môi trường áp suất cao này không đủ để lấy mạng của chính ngươi.

Một giây sau, công pháp vô danh tự nghĩ ra của hắn đã là bát phẩm viên mãn rồi.

Ảnh huyết châu trong cơ thể hắn chợt bành trướng, lại nứt ra, hóa thành nhiều hạt châu hơn, lưu động trong máu hắn.

Những ảnh huyết châu này thỉnh thoảng chạm vào xương cốt của hắn, rồi lại bị văng ra.

Lý Nguyên cầm Long Đao Thương lên, nhìn lướt qua tin tức của bản thân: 305~705!

"Đã vượt qua Cổ Tượng tướng quân.

Bất quá, chỉ số 705 này tất nhiên là cần ta kích nổ tất cả ảnh huyết lượng trong cơ thể mới có thể đạt tới.”

Lý Nguyên thoáng cảm giác, loại cách làm kích nổ tất cả giọt ảnh huyết làm cho hắn có cảm giác tim đập nhanh: "Hẳn là thuộc loại pháp môn sau khi sử dụng mình cũng sẽ bị thương và lâm vào suy yếu, không thể dễ dàng vận dụng.”

“Tiếp theo là thất phẩm.”

"Thất phẩm cần đổi ảnh cốt.

Trong phạm trù bình thường, ảnh cốt không thể đổi.

Nhưng trong cơ thể ta đã có thể tồn tại ba loại ảnh huyết, có gì không thể?"

Đối với 《Thổ Phách Công》, Lý Nguyên đã vô cùng quen thuộc, mà lúc này hắn chỉ cần mô phỏng phương pháp đột phá thất phẩm của 《 Thổ Phách Công》 và của 《Địa Hỏa Chu Du Công》 , để bắt đầu mài thất phẩm.

Trong nháy mắt đã hơn một tháng trôi qua.

Lý Nguyên đắm chìm trong tu hành gần như rất ít ra ngoài, hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng nhào vào tu luyện.

Hàng ngày, hắn ngoại trừ ở bên nương tử và hài tử, dùng bạch tước quét một vòng chung quanh ra, thì toàn bộ thời gian còn lại đều là dành cho tu luyện.

Nói tiếp cũng buồn cười, cảm xúc thúc đẩy của hắn làm như vậy là sợ hãi.

Trong lòng hắn cũng không có cảm giác an toàn.

Thế giới này, không cho hắn cảm giác an toàn.

Vô luận là quỷ vực, hay là Trung Nguyên, đều là ngọn núi đè nặng trong lòng hắn.

Một ngày này, trong lòng hắn có cảm giác, toàn thân run rẩy, có loại cảm giác run rẩy khó tả.

Lý Nguyên đột nhiên ý thức được cái gì, hắn vội vàng đứng dậy, chạy đến nội trạch, sắc mặt ôn nhu nhìn Diêm nương tử đang ôm đứa nhỏ ngủ, cùng bà chủ đang cho bú sữa.

"Diêm tỷ, Tiết tỷ, ta muốn vào mật thất bế quan, các nàng đừng lo lắng."

Sau khi hắn nói xong câu đó, chỉ cảm thấy trong lòng "lộp bộp" gấp gáp, đau đớn tựa như có một lưỡi dao sắc bén đột nhiên đè lên trên xương cốt.

Nhưng mặc dù hắn có đau đớn đến đâu, hắn vẫn mỉm cười, làm bộ như không có gì xảy ra với hài tử và nương tử, không biểu hiện ra chút đau đớn nào.

Hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác đau đớn vì đổi ảnh huyết, bởi vì ảnh huyết của hắn có thể cùng tồn tại.

Nhưng… thế nhân lại không có khả năng thay đổi ảnh cốt.

Nhưng nếu có thể thay xương, loại đau đớn này, là không thể tưởng tượng.

Bà chủ còn chưa ý thức được điều gì, Diêm nương tử lại nhìn hắn thật sâu, nói: "Chúng ta đều chờ chàng trở về."

Bà chủ cũng cười theo, trêu chọc Tiểu Bình An trong ngực, hô: "Gọi phụ thân."

Tiểu Bình An hô: "Oa…”

Bà chủ nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nhẹ nhàng vẫy vẫy, cười nói: “Nói phụ thân, cố lên.”

Tiểu Bình An khóc ròng nói: "Oa oa oa~~~"

Diêm nương tử nhìn vào trong ngực, trưởng nữ đang yên lặng ngủ say, ngoại trừ lúc sinh ra nàng có khóc vài tiếng ra, thì sau đó là không ầm ĩ không náo loạn, mặt mỉm cười, an tĩnh giống như một thục nữ trời sinh.

Nhưng bất luận kẻ nào cũng biết, nếu trước mắt chỉ có bóng tối, sao lại yên tĩnh như thế?

Diêm nương tử vừa đau lòng, vừa khó chịu.

May mắn thay, những ngày này cô lại mơ những giấc mộng kỳ lạ.

Trong giấc mộng, cô trở lại ngôi nhà nhỏ ảm đạm đó.

Ngoài cửa sổ phòng nhỏ có ánh sáng chói mắt của mặt trời gần trong gang tấc, đủ để đốt cháy linh hồn con người, mà ở cửa sổ, một bóng dáng màu trắng vẫn đứng thẳng ở đó, vạt áo rủ xuống như nước đọng, quỷ dị khó hiểu, nhưng cũng không làm cô sợ hãi.

Cô không thể cử động, không thể nói chuyện, nhưng… lần này, bàn tay to của cô lại bị bàn tay nhỏ bé nắm chặt.

Trên người bé gái còn quấn tã lót, nhưng lại đứng trong mộng, phát ra tiếng cười đáng yêu như sữa.

Tiếng cười này làm tan chảy trái tim Diêm nương tử.