Đợi đến khi trời sắp sáng, bốn trong năm khôi lỗi đã ôm thùng dầu lửa nhảy lên đảo, tiến tới chợ đen.
Tuyến đường được thiết lập đi thẳng, cho nên đám khôi lỗi chẳng mấy chốc đã đến.
Mà khôi lỗi thứ năm thì cầm đuốc và đao.
Nhìn thao tác thô sơ giản lược, nhưng lại thành công.
Có lẽ bởi vì khôi lỗi không phải là người, hoặc do không có linh hồn, cho nên sẽ không bị tấn công.
Sở dĩ Thiết Sát không dùng hỏa tiễn là bởi vì bên hồ hơi ẩm nặng, hơn nữa tuyết lớn chưa tan, hỏa tiễn không thể đốt được chợ đen.
Hắn đo đạc biên giới không phải vì tới gần để bắn tên, mà chỉ vì muốn xem xem biên giới quỷ vực đến đâu, để biết sau này nó có bành trướng hay không.
Trong mắt bạch tước, toàn bộ chợ đen đã bốc cháy hừng hực.
…
Lý Nguyên ngồi bên giường thở dài một hơi, hai mắt có chút ướt.
Hắn biết…Lý gia đã không còn.
Trong quỷ vực, đừng nói đến Lý gia, ngay cả hắn cũng chưa chắc có thể sống sót.
Rất lâu sau…
Trời sáng.
Sau đó đến giữa trưa.
Mặt trời ấm áp nhô lên cao, lửa chợ đen thêu đốt hơn nửa ngày, cũng dần dần nhỏ đi.
Mọi người đằng xa vốn chờ mong nhìn thấy một mảnh tàn tích, cho dù có quỷ quấy phá, thì đó cũng là phế tích của quỷ.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ đều ngây ngẩn cả người, bởi vì… chợ đen vẫn còn.
Không chỉ như thế, những phòng ốc trước đó bị lửa thêu đốt lại một lần nữa khôi phục trở lại, âm khí dày đặc lọt vào tầm mắt của họ, thoạt nhìn quỷ dị không nói nên lời.
Mà trong chợ đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một đống điểm trắng quỷ dị…
Giờ khắc này, tất cả mọi người chỉ cảm thấy sởn gai ốc, từng đợt da gà nổi lên.
Thiết Sát nhìn chằm chằm thật lâu, yết hầu lên xuống, nói một câu: “Nơi này thiết lập thành cấm địa, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần!”
Hắn một đêm không ngủ, quanh thân ảnh huyết tràn ngập, nhưng cũng không cảm thấy mỏi mệt, mà lúc này… Đinh lão cũng đã yên lặng đứng bên cạnh hắn.
Đinh lão nhẹ nhàng đẩy Thiết Sát một cái, nói: “Lý trưởng lão tới.”
Thiết Sát gật đầu, quét quét xung quanh, đi về phía chòi nghỉ mát.
Lý Nguyên dừng ngựa, ném dây cương cho tạp dịch bên cạnh, cũng đi về phía đình nghỉ mát.
Ở ngoài đình, hắn ngừng lại, thi lễ với Thiết Sát trong đình, Thiết Sát hết hồn hết vía, nhưng không thể không phối hợp, bởi vì y biết vị lão tổ này không muốn bại lộ thân phận.
Mà trong mắt người ngoài, vẫn thể hiện ra Lý trưởng lão là thân tín của môn chủ, điều này rất bình thường.
Đợi Lý Nguyên vào đình, Thiết Sát mặt nghiêm nghị cùng uy dũng, nhưng ngữ khí lại mềm nhũn: “Lão tổ thứ lỗi, lão tổ thứ lỗi, vì ngoại nhân trước mặt.”
Lý Nguyên nói: “Đã sớm nói rồi, quá khứ như thế nào, hiện tại không còn dính líu.”
Đinh lão bên cạnh cũng khẽ gật đầu, hạ giọng nói: “Tiểu Đinh ra mắt tiền bối.”
Lý Nguyên nhìn bộ dáng hạc phát đồng nhan của lão, không biết nói cái gì cho phải.
Muốn gọi thì gọi, hiểu lầm thì hiểu lầm.
Tốt xấu gì cũng giải thích được ngọn nguồn sức mạnh của hắn.
Đinh lão nói: “Tiền bối, quỷ vực này trước đây chỉ ở trong thành, bây giờ chẳng biết vì sao lại hình thành ở đây.”
Lý Nguyên cũng không tiện hỏi, vì thế đành phải nói một tiếng: “Tiếp tục.”
Đinh lão vuốt râu nói: “Căn cứ theo lời nói của người Trung Nguyên, mức độ khủng bố của quỷ vực thường liên quan đến thời gian tồn tại và số người chết xung quanh.
Thông thường mà nói, tồn tại thời gian càng dài, xung quanh quỷ vực người chết càng nhiều, càng ngày càng đáng sợ.
Cho nên quỷ vực chợ đen Ngân Khê tuy nói cũng là quỷ vực, nhưng vẫn không khủng bố đến vậy.”
Đề tài này, Thiết Sát rõ ràng chưa từng thảo luận với Đinh lão, lúc này y mới nói: “Nếu không khủng bố như vậy, lại chỉ mới hình thành, có cách nào trừ bỏ hay không?”
Đinh lão cười hắc hắc nói: “Thiết môn chủ a, muốn loại trừ thì cũng đừng nghĩ.
Lão phu chỉ nói không khủng bố đến vậy, chứ không nói không khủng bố.”
Chợt, Đinh lão rủ rỉ nói.
Lý Nguyên yên lặng nghe, một lát sau, hắn cũng hiểu rõ, quỷ vực chính là cấm địa, mặc kệ có phải mới vừa hình thành hay không, đều là cấm địa, trừ cái này ra, không ai có thể hiểu rõ chân chính tình huống của quỷ vực.
Bất kể nguyên nhân quỷ vực hình thành là gì, nguyên nhân quỷ vực khuếch đại, nguyên nhân quỷ môn mở ra, đều không ai biết.
Bình thường mà nói, chỉ có cách duy nhất muốn sống sót ở bên trong quỷ vực, ít nhất phải đạt tới lục phẩm.
Bởi vì cảnh giới lục phẩm được gọi là cảnh giới Cải Mệnh.
Một khi cải mệnh, bản chất sinh mệnh sẽ sinh ra biến hóa, từ nay về sau thoát thai hoán cốt, bước vào tầng sinh mệnh mới, tuổi thọ cũng sẽ tăng thêm trăm năm.
Mà tồn tại được để đạt tới cảnh giới Cải Mệnh, ở trong đầu sẽ nhìn thấy một loại đồ văn thần bí, huyền diệu mà cổ xưa.
Nếu lấy máu của người lục phẩm vẽ ra đồ văn tương ứng, thì có thể phá tà.
Kỳ quái chính là, dùng máu khác vẽ liền không được.
Hơn nữa, võ giả tu luyện công pháp khác nhau khi đạt tới lục phẩm, đồ văn cũng hoàn toàn khác nhau.
Loại đồ văn này, được gọi là “tổ lục”.
Mà lấy máu của người tổ lục cấu thành nên tổ lục, mới có thể xưng là “Phù”.
“Phù” có thể phá tà, cũng là chỗ hy vọng cho người lục phẩm thoát khỏi quỷ vực.
Tuy nhiên, điều này cũng không dễ.
Nếu không kịp vẽ thì sao? Vạn nhất gặp quá nhiều quỷ, máu không đủ dùng thì sao? Vạn nhất xui xẻo, gặp phải quỷ phù cũng không lui được thì sao?
Cho nên, dù là lục phẩm đối với quỷ vực thì cũng tránh xa, tránh như ôn dịch.
Mà loại “phù” này dựa vào lục phẩm chạy ra khỏi quỷ vực, bởi vì hắn không có chết, cho nên… cũng không thể là hành hài.
Người làm hành hài đều là người hẳn phải chết, rồi lại bởi vì nguyên nhân quái dị nào đó mà kéo dài thời gian tử vong, cho nên… mới gọi là hành hài.
Tỷ lệ sinh ra hành hài cực thấp, chỉ có ở chỗ thường xuyên mở quỷ môn mới có thể xuất hiện.
Bởi vì chỉ khi chết rất nhiều người, mới có chút khả năng như vậy, xuất hiện tình trạng “ngoài ý muốn”, thì mới xuất hiện hành hài.
Trải qua một phen nói chuyện, Lý Nguyên coi như hiểu được vì sao Cổ Tượng tướng quân cùng Triệu Tiên Đồng lại chạy.
Bọn họ chưa hẳn vừa nghe hành hài liền sợ, ngay cả thử nước cũng không thử liền bỏ trốn, thứ chân chính mà bọn họ sợ hãi là hoàn cảnh sinh ra hành hài.
Có thể sinh ra hành hài, vậy không phải đồng nghĩa là quỷ môn đã mở, ác quỷ hoành hành sao?
Thiết Sát nghe Đinh lão giảng giải một phen, cũng không có biện pháp.
quỷ vực, chính là không có cách giải.
Ngay cả khu quỷ cũng phải dùng máu của võ giả lục phẩm, thì còn đánh thế nào được?
Thiết Sát cũng không muốn nói chuyện này, vì thế nhìn về phía Lý Nguyên, cung kính hỏi: “Lão tổ, hiện tại ngài có tính toán gì không?”
Lý Nguyên nói: “Quỷ vực ta cũng không có cách xử lý.
Nhưng nếu chợ đen ở bên trong Ngân Khê này là quỷ vực, mà trong thành phía Tây lại cận kề Ngân Khê, ta cũng muốn dời đi, dù sao hai nương tử nhà ta đều có hỉ.
Không biết Thiết môn chủ có nơi nào tốt để đi không?”
Thiết Sát thật ra sớm biết chuyện này, dù sao Lý Nguyên cũng không giấu diếm, còn dùng cả đại phu trong thành.
Sau khi Thiết Sát biết chuyện này, vừa khiếp sợ vừa vui vẻ.
Khiếp sợ chính là, Huyết Đao lão tổ rõ ràng là lục phẩm, lại còn có
Điều vui vẻ hơn nữa chính là Huyết Đao lão tổ rõ ràng muốn ở đây gieo hạt, hơn nữa lại an cư… đó là một chuyện tốt.