Lúc này, Thiết môn chủ một khi ở trước mặt người khác thì uy nghiêm, mà giờ lại lấy lòng cười cười nói: “Lão tổ, ở ranh giới giữa phường Ngô Đồng phía Tây và phía Đông phường Hoa Đào có một tòa trang viên.
Trang viên kia dựa vào ôn đàm xây lên, bốn mùa hồ nước nhiệt độ ôn hòa, trăm hoa đua nở, xuân thu thời tiết se lạnh, nhưng vào nước thì lại ấm áp, có thể ngâm mình, tinh thần sảng khoái.
Bốn góc trang viên còn có bốn tòa giác lâu, trong giác lâu có thể đóng quân, tiến hành phòng thủ, mà không cần lo lắng bọn trộm cắp quấy nhiễu.”
Đinh lão bên cạnh nói: “Vừa vặn không sợ bị quân đồng minh Tôn Ngụy tấn công chém giết, chúng ta có thể mua thêm binh lính trở về, đến lúc đó trang bị cho tiền bối bạo quân trong bốn tòa giác lâu là được.”
Bạo quân...
Lý Nguyên có nghe Thiết Sát nói qua.
Bạo quân trước đó là thành vệ quân, đây là binh lính mà một số thế lực lớn dùng bí pháp chế tạo thành, bọn họ trung thành mà không sợ, không có tình cảm, về phần bán trên thị trường một là thứ phẩm, hoặc là tàn phẩm.
Giá cả của bạo quân dựa theo thực lực mà bán, thành vệ quân trong thành Huyết Đao môn lúc trước, giá chỉ đắt hơn so với hàng sống bình thường.
“Được, vậy làm phiền Thiết môn chủ và Đinh lão rồi.” Lý Nguyên cảm tạ một tiếng, dù sao môi trường sống lúc trước cũng không tệ nhưng không thích hợp để nuôi chim, sau đó lại nói: “Toàn bộ mấy con yêu khuyển trong môn đều mang về trong viện, có được không?”
Thiết Sát vội nói: “Ngài cứ mang về, cứ mang về….”
Lý Nguyên nói: “Ngoài ra, ta còn muốn lập một ngôi mộ quần áo cho Lý gia.”
Thiết Sát và Đinh lão đều ngẩn người, lộ vẻ kinh ngạc.
Chợt, Thiết Sát nói: “Được, trong thành vẫn còn xiêm y của Lý gia, về phần đồ vật cho người chết trong thành cũng có bán, ta sẽ dựa theo phân phó của ngài đi đặt một người giấy giống như Lý gia, sau đó mặc xiêm y, chọn ngày hạ táng.”
“Đa tạ.” Lý Nguyên hành lễ.
Thiết Sát và Đinh lão cũng vội vàng đáp lễ.
Đợi Lý Nguyên đi xa, Đinh lão vuốt râu nói: “Không nghĩ tới vị tiền bối là lại là người có tình cảm, xem ra hắn muốn an cư ở đây, Thiết môn chủ a, đây chính là chuyện vui.”
Thiết Sát nhìn thoáng qua chợ đen, nặn ra vẻ tươi cười, lại gật đầu: “Đúng vậy… cuối cùng cũng có chuyện vui.
Tuy có quỷ vực sinh ra trong phường, nhưng lại có lão tổ tọa trấn cho huyện Sơn Bảo chúng ta.
Ta xem lão tổ đã cùng hai nữ tử bình thường kia sinh con nối dõi, sợ là thực tâm muốn ở nơi đây lập nên thế gia Lý thị.
Vậy sau này… bảo đảm Huyết Đao môn ta sẽ trở thành một gốc thanh đằng leo lên thế gia Lý thị.
Huyết Đao môn vô sự, Đinh lão ngài lại có tiền bối làm bạn, ta cũng suy nghĩ có nên đi Trung Nguyên hay không… tìm Thánh Hỏa Cung, coi có thể xem sinh mệnh đồ lục của ta hay không.”
Đinh lão thở dài một tiếng, chỉ nói: “Thiết Sát à, ngươi là người thông minh, tự ngươi suy nghĩ kĩ rồi hẵng làm.”
Trung Nguyên nguy hiểm, nhưng tu hành cũng đặc biệt quan trọng.
Thiết Sát hiện tại cũng không tệ, nhưng chỉ qua vài năm nữa, y sợ là ảnh huyết suy bại, mặc dù có sinh mệnh đồ lục cũng không luyện được,
Cho nên, Đinh lão cũng không có cách nào khuyên giải.
Hai người nói xong, Thiết Sát liền muốn trở về nghỉ ngơi.
Nhưng y đang tính rời đi, xa xa đột nhiên vội vàng truyền đến tiếng vó ngựa.
Không lâu sau, một đệ tử huyền bào xoay người xuống ngựa, quỳ gối trước đình nói: “Môn chủ, đệ tử phát hiện chợ đen bên bờ Ngân Khê có người trốn trở về.”
Thiết Sát bỗng nhiên đứng dậy.
Đinh lão cũng kinh hãi trợn tròn hai mắt.
Hai người đối mắt nhìn nhau, đều hiểu được đối phương nghĩ gì: Chẳng lẽ là hành hài?
Thiết Sát hỏi: “Mấy người?”
đệ tử huyền bào nói: “Sáu người.”
Đinh lão vuốt râu, nói: “Không có khả năng.
Tuyệt đối không thể sinh ra sáu hành hài.”
Thiết Sát nói: “Dẫn ta đi xem.”
Một lát sau, hai người dẫn một số đệ tử đi tới một khu rừng nhỏ bên cạnh, trên bờ sông lạnh lẽo, có sáu người co rúm ngồi trên cây, vây quanh là tạp dịch cầm đao kiếm trong tay.
Hai người tiến lên hỏi rõ ràng, chẳng mấy chốc liền biết đêm qua sáu người này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sau đó hoảng hốt chạy trốn, xông lên thuyền, chờ sáng sớm tỉnh lại, thuyền đã chậm rãi đến bờ.
Đinh lão cẩn thật hỏi trong chốc lát, lắc đầu với Thiết Sát, ý bảo không phải hành hài.
Thiết Sát bắt đầu điều tra, có lẽ sáu người này mang theo bảo vật tùy thân, hoặc cái gì khác…
Nhưng tra tới tra lui, tra đến chạng vạng, Thiết Sát cũng không phát hiện sáu người này có điểm gì đặc biệt.
Vì thế Thiết Sát bảo đệ tử tiếp tục điều tra.
Ngày hôm sau, tất cả tin tức của sáu ngươi kia đã sắp xếp xong xuôi, đặt trước mặt Thiết Sát.
Thiết Sát nhìn sáu phần hồ sơ, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cẩn thận xem xét.
Sáu người này không chỉ không quen biết, hơn nữa lúc trước hầu như không có giao tiếp, trên người càng không mang bảo vật gì.
Nhưng có một điểm, họ hoàn toàn giống nhau.
Mà điểm này, làm cho Thiết Sát khó có thể tin được.
Nhìn thấy Đinh lão đến, Thiết Sát đẩy sáu phần hồ sơ ra, hỏi một câu: “Đinh lão, ngài tin có người có thể sống sót từ quỷ vực hay không, bởi vì…bọn họ đều mang họ Diêm?”
Đinh lão lắc đầu, đây không phải là chuyện nhảm nhí sao?
Sau đó lão cũng xem hồ sơ, họ của sáu người đó đều là… Diêm.
Một lát sau, Đinh lão xem xong hồ sơ, lão ta giống như Thiết Sát, rơi vào trầm mặc.
Bởi vì điểm chung của sáu người này, thật sự chỉ có họ.
…
Mấy ngày sau, một ngôi mộ được xây dựng bên dòng suối, trên bia đá có khắc “Mộ của tiên sư Lý Vũ”, lạc khoản là “Lý Nguyên”.
Lý Nguyên một mình đến đây tế bái.
Trời không đẹp, mưa tuyết tầm tã.
Thiếu niên đem hoa trắng và trái cây đặt ở trước mộ, lại cầm một nắm tiền giấy rải xuống, sau đó cúi đầu, đốt ba nén nhang cắm ở trong lư hương bằng đồng.
Làm xong những chuyện này, hắn lại xách thêm hai vò rượu tuyết hảo hạng, khoanh chân ngồi xuống trước bia mộ.
Hắn nhìn tấm bia đá, trong đầu hiện lên vô vàn cảnh ngày xưa Lý gia chiếu cố hắn.
Hắn trầm mặc thật lâu, đập vỡ hai vò nắp đậy, cầm lên một vò, bàn tay từ từ đổ xuống.
Nước rượu mát lạnh liền rơi xuống trước mộ.
“Sư phụ uống trước.” Thiếu niên xuất thần nhìn chằm chằm vò rượu.
Đợi đến đến khi rượu cạn, hắn mới đem bình còn lại đưa đến bên miệng, ngửa đầu tu ừng ực.
Rượu mạnh chạy xuống cổ họng, ban đầu lạnh buốt, lúc sau như hỏa đao, đốt cháy hết lục phủ ngũ tạng.
Một hơi, uống cạn một vò.
Thiếu niên thân hình hơi lay động, trong bụng có hàng vạn lời muốn nói, nhưng một câu cũng không nói ra, chỉ có thể cuối cùng đứng dậy cúi người, nói một tiếng: “Đa tạ ngài đã dạy bảo!”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Lát sau, lại có người lục đục tiến đến, Chu Giáp, Triệu Thuần Tâm nhìn thấy hoa trắng cùng rượu còn đọng lại trên mộ, đoán được Lý Nguyên đã tới.
…
Sáng hôm sau.
Một chiếc xe ngựa tiến vào thành dừng lại trước cửa trạch viện số 9.
Lý Nguyên đỡ hai vị nương tử lên xe, sau đó đi theo bên cạnh.
Hôm nay là ngày lành, cũng là ngày họ chuyển đến trang viên Bách Hoa.
Bánh xe ngựa lăn vòng, từ từ đi về phía Tây, dần dần rời xa Ngân Khê và quỷ vực chợ đen.
Trong xe, hai nữ nhân dựa vào nam nhân nhà mình, lại còn nhẹ nhàng vuốt ve bụng, tuy rằng nơi đó còn chưa to lên, nhưng nghĩ đến hai tiểu sinh mệnh đang mang thai, cả hai đều sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu.
Xe ngựa rời khỏi thành, đi qua phố xá sầm uất, Lý Nguyên biết hai vị nương tử gần đây thèm ăn, liền muốn xuống xe mua chút đồ ăn.
Hắn đang muốn xuống xe, Diêm nương tử bỗng nhiên nói: “Tướng công, ta…”
“Diêm tỷ, có chuyện gì, nàng cứ nói thẳng đi.” Lý Nguyên ôn nhu cười nói.
Diêm nương tử nói: “Ta biết đi như vậy, lần sau trở về cũng không biết là khi nào. Vậy nên… ta muốn kiểm tra khu nhà lều.”
“Ta biết rồi.” Lý Nguyên nói: “Nhưng ta đã hỏi thăm, Phượng Nhi không trở lại, Hùng ca cũng không, ta thì không giết bọn họ.”
“Tướng công, có thể giúp ta một chuyện được không?”
“Diêm tỷ, nàng cứ nói thẳng, chuyện của nàng chính là chuyện của ta.”
“Có thể kêu người ta chú ý, để trống căn phòng cho Phượng Nhi ở, đừng cho thuê được không. Ta muốn để lại một bức thư cho nàng ta, nói cho nàng ấy biết ta đã chuyển đi đâu, vạn nhất nàng ấy trở về không thấy ta thì chắc là lo lắng lắm.”
Lý Nguyên mỉm cười, cũng không đả kích nương tử nhà mình.
Người ta chạy theo Hùng ca, làm sao còn có thể trở về?
Hắn sủng nịch nói: “Được.”
“Vậy chúng ta đi đường vòng đi, ta viết một phong thư đặt ở trên bàn trong phòng, nàng ấy trở về sẽ biết.”
“Được, đều nghe lời nương tử.”